Chương 216: Pháo Hoa (2)
Chương 216: Pháo Hoa (2)
Chương 216: Pháo Hoa (2)
"Để sang năm đi, phía sau bếp không thể không có ai được." Triệu Thành lắc đầu nói, rồi nói thêm lúc bắn pháo hoa, đứng ở lầu hai cũng có thể nhìn thấy được toàn cảnh, không cần thiết phải đến chỗ náo nhiệt kia.
"Được, vậy sang năm chúng ta đổi lại." Chu Oánh vừa dứt lời thì Cố Thừa Duệ cũng đi tới nói: "Bé con, nghe nói buổi tối pháo hoa sẽ trông rất đẹp, chúng ta cùng đi xem thử đi."
Chưa đợi nàng trả lời thì Tôn Hồng Lương đã nói: "Đông gia người đi đi, bây giờ người cũng không còn nhiều, để mấy người bọn ta ở lại là được rồi."
"Vậy thì cực khổ cho mọi người rồi." Sau khi Chu Oánh nói xong thì ra phía sau cởi bộ đồng phục ra, đồng thời từ trong phòng lấy ra một các bọc lớn chứa hỗn hợp ớt hiểm và mù rạc trở thành một loại bột khiến người ta vô cùng cay mắt, nàng đưa nó cho Tôn Hồng Lương nói: "Cái này thu xong rồi, mặc dù không phải là độc nhưng hiệu quả cũng không kém."
Nhớ, nhân tài quan trọng, những thứ khác mất thì sẽ mua lại được."
"Đông gia yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tửu lầu thật tốt." Mũi mở to liền bị đau nhức ngay.
Nói thật, hắn chỉ mới từng nghe nói kêu người hầu liều mạng bảo vệ đồ thôi, cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói bỏ đồ để bảo vệ người cả. Điều này làm cho hắn vô cùng cảm động.
Những người khác cũng vội vàng nói phụ họa theo.
"Được rồi, vậy chúng ta đi nha, khi trở về sẽ mang quà cho mọi người." Sau khi Chu Oánh nói xong thì cùng Cố Thừa Duệ đi ra khỏi tửu lầu.
Cố Thừa Duệ lúc này chỉ nhớ đến cái túi bột cay mắt kia, hắn nắm tay nàng nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chỉ là để phòng ngừa bất trắc thôi, chỉ mong là do ta chuyện bé xé ra to." Chu Oánh sau khi nói xong thì kể chuyện hôm nay nàng gặp phải ăn trộm và chuyện trên trấn xuất hiện dân tỵ nạn cho hắn nghe.
Cố Thừa Duệ nghe xong cũng gật đầu đồng ý nói: "Thế thì cũng tốt, trên trấn trong tích tắc có nhiều người như thế sẽ khó tránh khỏi xuất hiện mấy tên trộm cắp vặt.
Nhưng nghe nói Khổng huyện lệnh cũng dẫn quân đội đến nữa, ta nghĩ là an toàn thôi, không có gì đâu."
"Vậy thì tốt quá, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện gây rối gì lớn." Chu Oánh nói xong, hai người liền nhìn sạp nhỏ bên đường.
Ở đây khá đa dạng về chủng loại, đặc biệt là đồ ăn, có bánh rán, bánh cà rốt, hộp rau củ, bánh bao, ...
Nhưng những thứ này bọn họ chỉ nhìn thoáng qua thôi, chỉ đặc biệt nhìn chăm chú những thứ đồ thủ công mỹ nghệ thôi. Đèn lồng thì khỏi phải nói rồi, hai người mua mỗi người một chiếc đèn lồng có hoa văn hình con chuột trên đó.
Còn có bán búp bê nữa, hơn nữa còn là loại búp bê thêu tay. Cố Thừa Duệ dựa theo cầm tinh của Chu Oánh mà mua cho nàng một con búp bế hình con heo có cái đuôi xoắn lại, hắn đưa cho nàng rồi nói: "Tặng nàng này."
"Cảm ơn nhé." Chu Oánh cười, nhận lấy nó rồi nói cảm ơn. Vốn dĩ nàng còn định hôn hắn một cái nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại thì cuối cùng vẫn là không dám thực hiện.
Song, Chu Oánh bọn họ nhanh chóng đi đến gian hàng nặn tượng đất ở phía trước, kêu ông chủ nặn một đôi tượng đất có hình giống hai người.
"Tam ca, Tam tẩu, hai người cũng đến nặn tượng đất sao." Cố Thừa Hỉ lúc này đi đến cười chào hỏi.
Cố Thừa Duệ quay lại chỉ thấy có mình cậu nên nói: "Tiểu tử đệ tự mở sao?"
"Đúng vậy, hôm nay chúng sẽ bày hàng trước cửa hiệu để chuyên bán bánh xốp hạt kê."
Cố Thừa Hỷ chỉ vào quầy hàng cách đó không xa rồi nói.
Cố Thừa Duệ quay lại nhìn, quả nhiên hắn nhìn thấy Cố nhị thúc đang đứng trước cửa hiệu của họ. hắn ta đang trông coi sạp hàng bán bánh xốp mà hơn nữa còn có khá nhiều người mua bánh.
Nhưng nghĩ thì cũng đúng, hầu hết những người đến xem pháo hoa đều có xuất thân bần hàn thì có một miếng bánh xốp nóng hổi lót dạ cũng có thể giúp họ chống đỡ lại.