Chương 215: Pháo Hoa (1)
Chương 215: Pháo Hoa (1)
Chương 215: Pháo Hoa (1)
Đứa bé thấy vậy nhất thời miệng há ra khóc lớn mà nói: "Cứu mạng với, có tên bắt cóc, mau đến cứu ta với."
"Xem ra nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn ha, nghĩa là có người dạy cho nhóc rồi." Chu Oánh lần này càng nắm chặt hơn nữa.
Tôn Hồng Lương khi này mới nhìn đứa bé mà nói: "Nhóc con, bước đi này của ngươi coi như sai lầm rồi. Khu vực này không có ai là không biết Chu chưỡng quỷ chúng ta nhá. Dù cho ngươi có kêu rát cổ họng thì cũng không có ai quan tâm đâu."
Đứa bé đang gân cổ lên hô hét nghe thấy thế liền ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thử xung quanh, quả nhiên hoàn toàn không có ai giúp mình cả. Nghĩ tới đây đứa bé liền giơ tay lên cắn một cái lên tay Chu Oánh.
Chu Oánh vì chỉ có một tay nên bất tiện, không thể làm gì khác ngoài việc né tránh. Đứa bé lập tức nhân cơ hội mà biến mất vào trong đám đông.
Chu Oánh thấy vậy thì không thể làm gì khác, đành quay trở về tiệm mình. Sau khi kêu Tôn Hồng Lương dùng giấy dầu cất cây kẹo hồ lô đi thì hỏi: "Mấy đứa nhỏ ăn mày trong thị trấn trước đây không phải đều được chúng ta thu nhận rồi sao, sao lại có một nhóc ăn mày liều lĩnh xuất hiện vậy."
"Trong dịp tết, trên trấn xuất hiện nhóm dân tỵ nạn nhưng số lượng không nhiều, có thể nào người trong số bọn họ hay không.
Thêm nữa tên đó có thể là trước đây đã trốn ở đâu đó, nhân dịp hôm nay đến đây để trộm đồ." Tôn Hồng Lương không chắc chắn mà nói.
Chu Oánh nghe xong thì nhìn về dòng người đi qua đi lại rồi nói: "Tối nay người xấu người tốt lẫn lộn, rất dễ xảy ra chuyện, chúng ta nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận."
"Hiểu rồi ạ, Đông gia, ta sẽ đưa cả đám con nít đó đến đây, bọn chúng có thể sẽ lanh lợi hơn người lớn đấy."
Tên ăn mày vừa nghe xong lập tức cởi bộ com lê và mũ xuống rồi chạy đi.
Chu Oánh thấy vậy liền đi về sau, nàng cũng nhắc nhở mọi người tối nay nên cảnh giác một chút.
Tối đến quả nhiên buôn bán rất đắt hàng, nhất là bánh nguyên tiêu chiên, tám trăm tám mươi tám cái bánh nguyên tiêu chưa tới nửa tiếng đã bán hết sạch.
Sau bữa tối, mọi người đi đến phía bên kia bến tàu để ngắm pháo hoa nên trên đường trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chờ mọi người bớt bận rộn hơn, Chu Oánh liền phát kẹo hồ lo cho mọi người, mỗi người một xiên.
Sau khi ăn xong, Cố Văn cười nói: "Đông gia, công việc chỗ này sắp xong hết rồi, chúng ta có thể đến bờ sông ngắm pháo hoa không.
Nghe nói còn có lễ thờ cúng, đoàn lân sư đợi biểu diễn, đến giờ hợi còn bắn rất nhiều loại pháo hoa khác nhau, rất đẹp đó."
"Pháo hoa? Là cái loại pháo hoa đủ màu sắc đúng không?" Chu Oánh tò mò hỏi.
"Không phải, là cái loại các thuốc nổ khác nhau để làm ra đủ hình thù bộ dạng, có hình giàn nho, hạc tiên đẻ trứng, con chuột, vân vân, nhiều hình lắm, có thể biến ra các hình thù phong phú lắm, nghe nói hạc tiên còn có thể bay nữa đó." Cố Văn hưng phấn nói.
"Thật sao?" Chu Oánh vừa nghe xong cũng cảm thấy thích thú, xem ra đây là một bữa tiệc pháo hoa nha.
"Thật, hình con chuột là bởi vì hôm nay là năm con chuột, đây là tùy vào cầm tinh mười hai con giáp nữa, mỗi năm sẽ không giống nhau." Là người làm thuê ở đây nên rất tự tin trả lời.
"Thế này nha, ai từng nhìn thấy rồi thì hy sinh một chút đừng đi nữa, để cho những người khác có thể đi nhưng phải quay về sớm đó." Chu Oánh nhìn ánh mắt Cố Văn tràn đầy sự mong đợi nên nàng cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn Đông gia ạ, chúng ta xem pháo hoa xong sẽ trở lại ngay." Cố Văn sau khi nói xong thì xoay người chạy về hướng đằng sau.
Phương Thanh và Cố Vũ vừa nghe thấy cũng liền lập tức chạy theo.
Cuối cùng là gia đình ba người Triệu Sinh cũng đi theo ra ngoài.
Chu Oánh nhìn Triệu Thành, Xuân Nương và Thu Nương hỏi: "Mọi người không đi sao?"