Chương 214: Không Phụ Kỳ Vọng
Chương 214: Không Phụ Kỳ Vọng
Chương 214: Không Phụ Kỳ Vọng
"Nương, chuyện này không vội, nương cũng đừng hối thúc Thừa Duệ." Cố Tử Di vội nói.
Nói thật nàng ấy cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao lai lịch của thuốc kia cũng không đơn giản, cho dù ngự y cũng không thể giải được.
"Không phụ lòng hy vọng của mọi người, tiểu đệ thật sự đã chế ra, hôm nay vội đến đây cũng là để đại tỷ nhanh chóng dùng thuốc giải độc này."
Chỉ có điều thuốc này cũng không phải chỉ uống một lần, mà chia ra thành ba ngày để uống, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên" Cố Thừa Duệ sau khi nói xong cũng đích thân giao thuốc đến tay Cố Thừa Di, những cái khác cũng đưa cho cho nàng ấy, khiến nàng ấy khẽ nói:
"Cảm ơn Thừa Duệ, thuốc này có thể đẩy sạch hoàn toàn số độc kia sao?" Cố Tử Di nắm thật chặt bình thuốc mà kích động nói.
"Có thể, nhưng cơ thể cũng đã tạo thành tổn thương, sau này phải điều trị thêm một chút."
"Vậy ngươi mau viết đơn thuốc đi, ta không tin vào người khác."
"Đại nương điều này có hơi thần hồn nát thần tính, nhưng nói thật, nếu muốn thân thể đại tỷ tốt thì bản thân phải biết cố gắng, đầu tiên phải hiểu rõ kẻ thù, nếu không sẽ còn có thể bị tính kế." Cố Thừa Duệ nói.
"Haiz..." Trưởng tộc nghe xong cũng nặng nề thở dài.
Những người khác cũng lập tức trầm mặt xuống.
Cố Thừa Duệ thấy đám người không ai nói(nhắc) lại, hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ đứng dậy nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta ở nơi này chúc đại tỷ ngày mai thuận buồm xuôi gió."
Nói xong cũng nói với trưởng tộc: "Đại bá, chúng cháu trở về đây."
Trưởng tộc nghĩ đến sự lo lắng của nhà Cố Tử Di, nên ông ta cũng không còn tâm trạng để tiễn bọn họ vì vậy chỉ đành gật đầu nói: "Sau này có thời gian lại đến trong nhà chơi, Thừa Ân thay ta tiễn hai người bọn họ."
"Đã biết." Cố Thừa Ân lên tiếng, sau đó đứng dậy tiễn bọn họ đến cửa: "Thừa Duệ biết chơi cờ, vào năm mới cũng không có việc gì, nếu có rảnh thì đến đây huynh đệ chúng ta cùng nhau chơi cờ."
"Được, đến đây được rồi, chúng ta trở về đây." Có Thừa Duệ sau khi nói xong cũng cùng Chu Oánh trở về.
Vài ngày tiếp theo, hai vợ chồng ngoài việc bận rộn ở không gian thì cũng ra ngoài đi lê la tán dóc, cuộc sống mỗi ngày đều rất tự do và thoải mái.
Tất nhiên Cố Thừa Duệ đôi lúc cũng sẽ nhận khám bệnh.
Chớp mắt đã tới mùng sau, cửa hàng bắt đầu khai trương. Nhưng vì trong dịp tết nên công việc kinh doanh không được thuận lợi lắm, những ngày rảnh rỗ mới đó mà đã trôi qua mười lăm ngày.
Bởi vì trên thị trấn có bắn pháo hoa nên người lên trấn ngay lập tức trở nên nườm nượp.
Chu Oánh và Cố Thừa Duệ sáng sớm mỗi người đều tự đi đến cửa hàng làm việc.
Chu Oánh còn cùng Xuân Nương làm rất nhiều bánh nguyên tiêu, dự định vào buổi tối sẽ mua thêm bánh nguyên tiêu tham gia náo nhiệt.
Khi chạng vạng chiều tối, các sạp hàng nhỏ đều trải ra bày bán. Chiều rộng con đường vốn dĩ đã không rộng liền trở nên hoàn toàn ùn tắc.
Sạp nhỏ bán bánh nguyên tiêu của bọn họ cũng đã bán hết. Chu Oánh còn kêu người dùng đèn lồng đặc biệt viết lên ba chữ 'bánh nguyên tiêu chiên' rất to, vào buổi tối trông nó sẽ vô cùng nổi bật trên con đường.
"Bán kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa chưa lại vừa ngọt, mỗi xiên ba đồng, hai xiên năm đồng đây."
Chu Oánh vừa nghe thấy liền kéo Tôn Hồng Lương ra ngoài mua cho mỗi người trong cửa hàng một xiên.
Vừa định xoay người đi liền có cảm giác có người sờ vào túi tiền của mình, nàng ngay lập tức đưa tay xuống nhanh chóng bắt lấy tay của đối phương. Sau khi cảm giác có gì không đúng nàng liền cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là một nhóc ăn mày chừng bảy tám tuổi gầy o ốm yếu, mặt đầy hoảng sợ mà nhìn nàng.
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói cho rõ ràng tại sao nhóc phải đi ăn trộm vậy." Chu Oánh sau khi nói xong, một tay cầm cây kẹo hồ lô, tay còn lại nằm tay đứa bé kéo đi tửu lầu.