Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 220: Ươm Mầm (2)

Chương 220: Ươm Mầm (2) Chương 220: Ươm Mầm (2) Chương 220: Ươm Mầm (2)
Khi dân trong thôn biết được Chu Oánh đã bắt đầu trồng cây giống thì ai cũng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ khai hoang.

Sau hơn một tháng nghỉ ngơi thì cuối cùng Xuân Hồng cũng đã có thể ra khỏi cửa. Vả lại hơn một tháng được quả phụ Hoa tận tâm khuyên giải, thêm việc khi nàng ta xảy ra chuyện thì thái độ của hai huynh đệ nhà họ Cố lại tránh như tránh rắn độc.

Về sau này thậm chí Cố Tử San còn thơ ơ không hỏi han một câu đã khiến Xuân Hồng hiểu ra. Cho dù nàng ta không để bụng thân phận kẻ có tội của Cố gia thì Cố gia cũng sẽ không chấp nhận nàng ta, do đó nàng ta cũng đã tuyệt đối từ bỏ việc bước vào nhà họ Cố.

Hôm nay quả phụ Hoa đi ra vườn trồng rau, Xuân Hồng không có việc gì làm nên nàng ta nghĩ đến việc sẽ quay lại công việc làm đồ thủ công ở trong trấn.

Kết quả là khi vừa nhận được việc và bước ra khỏi cửa hiệu thêu và khi nàng ta đi qua một con ngõ nhỏ thì bị ai đó đánh thuốc mê bất tỉnh, họ nhét nàng ta vào trong một chiếc xe ngựa rồi đưa vào trong một tiểu viện.

Khi nàng ta tỉnh dậy thì nhìn thấy một nam nhân trung niên phúc hậu đang đứng trước mặt mình, nàng ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?"

"Xuân Hồng, nhà ở thôn Thượng Hà, trên có góa mẫu, lúc trước từng làm phụ bếp cho thôn trang ở thôn Thượng Hà. Ta cũng đã thay Kiều tiểu thư báo tin của ngươi cho Cố Thừa Duệ."

Nam nhân nói xong thì xoay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng ta.

"Ngươi... , ngươi vốn là Vương chưởng quỹ của Đông Hưng Lâu."

Xuân Hồng hoài nghi nhìn hắn ta rồi nói.

"Có vẻ như trí nhớ của ngươi khá tốt."

Vương Quyền hài lòng gật đầu nói.

"Ngươi, ngươi bắt ta đến đây là có mục đích gì?"

"Để ta hưởng thụ."

"Không, không thể nào."

"Bây giờ ngươi có chỗ để phản kháng sao?"

Vương Quyền cười nhạo một tiếng.

Nghe như vậy thì Xuân Hồng vội vàng nhìn xung quanh, sau đó nàng ta nhìn thấy có hai nam nhân cao to đang đứng canh ở cửa, đột nhiên nàng ta giận dữ nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"

"Ngươi biết Đông Hưng Lâu là của ta mà, thế nên ta chỉ muốn lấy lại nó."

"Không thể được, nghe nói Hoành Vị Cư là cửa hiệu của Châu tướng quân, thật ra nó với Hồng Vận Lâu là một nhà."

"Bất luận ngươi nói gì thì nếu ngươi muốn sống tốt ngươi phải nghe lời ta."

"Ngươi muốn ta làm cái quái gì?"

"Đột nhập vào Hoành Vị Cư lấy công thức món lẩu, để Cố Thừa Duệ và Chu Oánh quay lưng lại với nhau."

Lúc mới nghe hắn ta nói vậy thì Xuân Hồng không hiểu ý của hắn ta là gì nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, đây là hắn ta đang muốn để nàng ta dụ dỗ Cố Thừa Duệ.

Nghĩ đến trước đây Kiều tiểu thư bị từ chối rồi lại nghĩ đến tướng mạo của Chu Oánh, cuối cùng nàng ta lắc đầu nói: "E rằng không được, tốt nhất là ngươi nên tìm một cô nương tuyệt sắc để giúp ngươi đi."

"Ngươi xứng với chuyện này, chỉ cần ngươi làm theo kế hoạch của ta thì ta có thể bảo đảm ngươi sẽ trở thành bà chủ của Hoành Vị Cư."

Nói xong thì Vương Quyền thẳng thừng lôi nàng ta đi thẳng vào trong nhà.

Đột nhiên Xuân Hồng cảm thấy có dự cảm không lành, nàng ấy bắt đầu vùng vẫy la hét: "Ta làm, ta làm được chưa hả? Ngươi mau thả ta ra đi."

"Thả ngươi ra thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Nói xong thì Vương Quyền trực tiếp đẩy nàng ấy xuống chiếc giường trong phòng, sau đó hắn ta lao đến xé y phục của nàng ấy.

"A, đừng, đừng mà, buông ta ra, ta cầu xin ngươi, ta có thể hứa với ngươi chuyện khác."

Xuân Hồng cuống cuồng khẩn thiết hét lên.

Nhưng những tiếng kêu cứu của nàng ta đã bị chặn lại. Đợi đến lúc nàng ta bước ra ngoài lần nữa thì đầu tóc đã rối bù, đôi mắt thì sưng đỏ còn khóe miệng thì dính máu.

Thậm chí y phục trên người cũng đã rách nát, toàn thân như con búp bê rách rưới bị lăng trì.
Bình Luận (0)
Comment