Chương 221: Đến Cửa Cầu Xin (1)
Chương 221: Đến Cửa Cầu Xin (1)
Chương 221: Đến Cửa Cầu Xin (1)
Phía sau là Vương Quyền tinh thần sảng khoái bước ra rồi nói: "Người đâu, hầu hạ nàng ta tắm rửa thay y phục."
Nói xong hắn ta quay đầu sải bước rời khỏi gian phòng.
Chẳng bao lâu có hai nữ nhân bưng theo một chậu nước đi vào, sau khi tắm rửa sơ cho nàng ta thì giúp nàng ta thay một bộ y phục bằng vải thô gọn gàng. Sau đó họ cũng quay người bước ra ngoài.
Đến khi Xuân Hồng định thần lại thì mới vội vàng nhặt túi đồ nhỏ của mình rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ngay lúc này Vương Quyền lại bước vào khiến nàng ta sợ đến mức lập tức lùi về phía sau.
Vương Quyền thấy như thế thì tiến sát lại rồi véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, hắn ta cười nói: "Cô nương ngốc, ta là đang giúp ngươi."
Nói xong hắn ta kéo nàng ta ngồi xuống ghế tựa, sau đó hắn ta thì thầm dặn dò vài chuyện cho nàng ta: "Sau khi làm xong chuyện này thì vinh hoa phú quý đều không thiếu."
Xuân Hồng nghe xong chỉ phẫn nộ nhìn hắn ta chứ không nói câu nào.
"Ghét ta là sai lầm của ngươi, người ngươi nên căm ghét phải là phu thê Cố Thừa Duệ kìa, nêu không có bọn họ thì ngươi có đến nỗi khó khăn như thế này sao?"
Lúc này Vương Quyền lại nói: "Nhớ lấy, ngươi không có nhiều thời gian đâu nên hãy nhanh lên, nếu không thì mẫu nữ nhà ngươi..."
Trong khi nói câu này trong mắt của Vương Quyền hiện lên tia sắt bén, sau đó hắn ta tiếp tục nói: "Đừng nghĩ đến việc giở trò với ta, kể từ giờ trở đi bất cứ lúc nào ngươi cũng luôn nằm trong sự giám sát của ta."
"Ngươi..."
Nghe xong Xuân Hồng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta.
"Ha ha, nhìn bộ dạng đầy thù hận của ngươi kìa, những người ngươi nên nhắm đến là Cố Thừa Duệ và Chu Oánh."
Vương Quyền nói xong thì lập tức đứng dậy rồi nói tiếp: "Đi đi, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải vào được Hoành Vị Cư, tiếp theo đó ta sẽ đến tìm ngươi."
Xuân Hồng nhìn gương mặt vô liêm sỉ của hắn ta mà nàng ta ước gì có thể lao đến xé rách nó ra.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì nàng ta nhận ra thật sự bây giờ số phận của mình không thể tách rời Cố Thừa Duệ và những người khác, thế nên nàng ta không phản bác nữa mà đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Vương Quyền nhìn thấy thế thì đi theo ra đến cửa rồi phái người đi theo sau nàng ta.
Khi đi ra khỏi trấn thì cuối cùng Xuân Hồng cũng phát hiện ra có người đang theo dõi mình, ngay lập tức nàng ta nghĩ đến những lời Vương Quyền đã nói nên quay người lại nhìn, quả nhiên nàng ta nhìn thấy người trước đó đã có mặt trong sân viện.
Quan trọng là hắn ta không hề lén lút theo dõi mà quang minh chính đại đi theo sau nàng ta, ngay tức khắc nàng ta vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa thấy sợ hãi. Có vẻ như Xuân Hồng không có bất kỳ cơ hội nào để trốn tránh cả.
Gần tối, sau khi Chu Oánh và Cố Thừa Duệ quay trở về thì họ đi ra sân sau để kiểm tra ớt giống, sau khi xác nhận rằng chúng đã nảy mầm thì lúc này cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau bữa tối thì Xuân Hồng tìm đến cửa, Cố Thừa Duệ cau mày nhìn cách đi đứng kỳ quặc của nàng ta rồi nói: "Xuân Hồng cô nương, chân của cô nương lại bị vẹo nữa à, sau này phải chú ý hơn, bằng không số lần bị như vậy sẽ nhiều hơn thì sẽ để lại tật cho chân đấy."
Chu Oánh nghe xong thì liếc nhìn nó nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra tình hình không ổn, đây không giống việc chân bị vẹo chút nào mà là giống...
Xuân Hồng nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người họ thì trong lòng hoảng hốt, nàng ta đã cố hết sức để che đậy nhưng không ngờ họ vẫn nhìn ra sơ hở của nàng ta.
Sau đó nàng ta cười khan rồi nói: "Khiến Cố đại phu chê cười rồi, lần này không phải ta bị vẹo chân mà là vô tình bị trượt chân nên bị căng cơ rồi nên ta muốn lấy một ít thuốc cường gân hoạt huyết."