Chương 222: Đến Cửa Cầu Xin (2)
Chương 222: Đến Cửa Cầu Xin (2)
Chương 222: Đến Cửa Cầu Xin (2)
"Vậy thì dùng dầu hồng hoa đi, vừa tiện lại vừa hiệu quả."
Cố Thừa Duệ nói xong thì quay vào trong lấy một bình dầu hồng hoa nhỏ đưa cho nàng ta: "Năm văn tiền."
"Ừm"
Xuân Hồng nhận lấy rồi lấy năm văn tiền đưa cho hắn.
Nhưng hình như nàng ta không hề có ý định rời đi, thay vào đó nàng ta lại nhìn họ muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Chu Oánh nhìn thấy vậy thì hỏi thẳng: "Xuân Hồng cô nương có chuyện gì vậy?"
Xuân Hồng mím chặt môi hít sâu một hơi rồi nói: "Không biết tửu lâu của hai người còn thiếu người làm không, ta đang muốn tìm một công việc. Đúng rồi, ta từng giúp việc trong nhà bếp trên thôn trang của thôn Thượng Hà, ta có thể làm mấy món ăn từ bột mì thông thường, cũng có thể cắt rau."
Bất chợt trong lòng Chu Oánh lóe lên cảm giác kỳ lạ, nàng đã từng nghe Lục thẩm nói kể từ khi nàng ta quay về từ thôn trang thì đã quấn lấy Cố Thừa Nghiệp rồi.
Tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn đến tửu lâu làm việc.
Nàng đột nhiên nhớ ra trước đó Lưu thị từng đến tìm họ để hỏi công thức làm vài món ăn nhẹ. Vậy liệu rằng chuyện này có liên quan gì đến mẫu tử Lưu thị không.
Nghĩ như vậy nên nàng buộc lòng phải thận trọng, nàng trực tiếp từ chối: "Xin thứ lỗi, bây giờ tửu lâu của chúng ta không thiếu người, sau này có cơ hội thì nói sau đi."
Xuân Hồng nghe xong thì sững sờ nhưng khi nghĩ đến sự thúc ép của Vương Quyền thì nàng ta chỉ biết cắn răng bất chấp nói: "Ta cầu xin hai người, yêu cầu của ta không cao, hai người để ta làm mấy việc lặt vặt cũng được, chỉ cần cho ta một công việc là được rồi."
"Không được, tại sao cô nương cứ nhất định phải vào tửu lâu của chúng ta?"
Chu Oánh cười nhạo hỏi.
Xuân Hồng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Chu Oánh mà trong lòng khẽ run lên, lẽ nào nàng ta để lộ sơ hở gì rồi sao, sẽ không đâu...
Nàng ta buộc bản thân phải bình tĩnh rồi cố ý nín thở cho đến khi đỏ mặt rồi mới ngượng ngùng nói: "Hai người cũng biết hoàn cảnh nhà ta mà, mẫu nữ nhà ta cũng không dễ gì mới nuôi sống được bản thân cho nên cũng không dành dụm được chút bạc nào. Vì vậy ta mới muốn dành dụm ít của hồi môn, rồi, rồi để cho mẫu thân ta ít bạc dưỡng già."
Chu Oánh cùng Cố Thừa Duệ nghe xong đã liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng Chua Oánh cũng gật đầu với vẻ mặt khó xử nói: "Được rồi, đi thì có thể đi, nhưng chỉ có thể giúp dọn bàn, quét dọn vệ sinh một chút. Còn về phần tiền tiêu vặt thì mỗi tháng ba trăm văn."
Tất nhiên bọn họ đều vui vẻ đồng ý, tất nhiên không phải vì họ thấy nàng ta đáng thương.
Bởi vì tuy nhà bọn họ chỉ có hai mẹ con, nhưng trong nhà đã có năm mẫu đất, ngoài ra Hoa quá phụ may vá rất tốt, từ trong thôn đến trấn trên, có rất nhiều việc may vá để bà ta nhận, cho nên cái cớ của nàng ta là không đúng.
Ngoài ra vẫn cảm thấy nàng ta có hơi kỳ lạ, nên nàng quyết định để nàng ta ở bên cạnh, để xem nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.
"Cảm ơn các ngươi, ngày kia ta mới bắt đầu làm việc được chứ, chân ta đang... ?" Xuân Hồng cười mỉa nói.
"Được, nhớ rõ giờ Tỵ phải đến tửu lâu, nếu không sẽ tính theo việc đi làm trễ, trễ một lần sẽ trừ ngươi ba văn tiền, đây chính là quy định của tửu lâu ta." Chu Oánh nói.
Xuân Hồng run sợ một chút, nàng ta không ngờ còn có loại quy định này, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, ta nhớ rồi, vậy các ngươi cứ bận việc của mình đi, ta trở về."
Nói xong đã xoay người đi ta ngoài.
Chu Oánh thấy vậy cũng tiễn nàng ta ra ngoài, vào lúc đi gần đến cửa, trưởng tộc cùng thôn trưởng đã cùng nhau đi đến đây, nàng vội đón bọn họ vào phòng nói: "Thôn trưởng gia gia, đại bá, xin lỗi vì ta không tiếp mọi người được ta đi pha ấm trà rồi sẽ trở lại."
"Giờ đang buổi tối ngươi cũng đừng vội vàng, chúng ta hỏi chút chuyện rồi cũng sẽ rời đi." Tộc trưởng vội ngăn nàng lại nói.