Chương 226: Hạn Hán Xuất Hiện.
Chương 226: Hạn Hán Xuất Hiện.
Chương 226: Hạn Hán Xuất Hiện.
Sau đó ông ấy quay đầu nhìn ruộng lúa mì nói:
"Cây lúa mì này vừa mới được tưới nước sau năm mới, ta không biết lấy nước ở đâu ra để có thể tưới nước cho chúng năm ngày một lần."
Chu Oánh nghe được lời này thì giật mình, trước đây nàng thực sự không để ý tới chuyện này, xem ra nàng thực sự cần phải chuẩn bị trước một chút rồi.
Nghĩ tới đây, không biết tại sao nàng đột nhiên nhớ đến lúc còn sống trong Miếu Mẫu Thần, đó thực sự là những đêm ác mộng, chẳng lẽ đó thực sự là một lời cảnh báo?
Lúc này chỉ nghe thấy Lão Ngụy nói:
"Năm Kỷ Sửu làm ruộng tốt, chỉ sợ hai năm Đinh Dậu, nhưng không ngờ năm Đinh Dậu lại sống sót, ta e rằng năm Tý này cũng không dễ dàng".
Chu Oánh nghe xong giật mình, nghĩ tới năm Tý năm nay cũng không phải là năm tốt lành gì, nên nàng rất coi trọng.
Sau đó, nàng cùng Lão Ngụy nói vài câu, nhờ ông ấy trông coi việc trong nhà giúp, rồi quay người đi đến cánh đồng lúa mì ở phía trước.
Lúa mì đã xanh tươi trở lại, nhưng cây non còn chưa cứng cáp, điều quan trọng là cây non rất thưa thớt, thậm chí có từng mảnh đã chết, sắc mặt nàng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Sau đó, nàng quay người đi đến phân xưởng, tìm Thường Thúc nói:
"Thường Thúc, ta thấy lúa mì ở ruộng đang chết từng mảnh nhỏ, là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Do khô hạn, nơi cao nước không lên được, bị khô nên nhanh chết, ta đang nghĩ đến việc trồng lại một số loại rau xanh trong hai ngày tới, loại này còn có thể thu hoạch được gì đó." Thường Thúc nói đến đây thì thở dài một hơi rồi lại nói tiếp:
"Đông gia*, cho đến nay vẫn không có giọt mưa nào rơi xuống, lúa mì này chỉ có thể gánh nước từ sông về tưới, thời gian dài thì sợ rằng sẽ..."
*Đông gia: đây là cách dùng của người cổ đại dùng để gọi ông chủ của mình.
"Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù mệt như thế nào thì chúng ta cũng phải giữ lúa mì của mùa này lại, nếu không thì chúng ta sẽ ăn gì, ngươi nói xem có đúng không?"
"Điều đó là chắc chắn, chỉ hy vọng trời sẽ sớm mưa." Thường Thúc nói xong, ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn trên bầu trời.
Sao trước đây ông ấy không nhận ra mặt trời lại trông đáng ghét như thế?
Chu Oánh nhìn thấy thế cũng không ở lại lâu nữa, sau khi dặn dò vài câu thì liền về nhà, bắt đầu tìm kiếm bản vẽ bánh xe nước, chỉ cần làm được bánh xe nước thì việc tưới tiêu sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Gần tối, sau khi Cố Thừa Duệ mang theo Nhị Tráng cùng trở về, nhìn thấy trong bếp không có khói bay ra, hắn sửng sốt một chút, nhốt Nhị Tráng lại rồi đi vào phòng.
Thấy Chu Oánh đứng trước bàn Bát Tiên chăm chú xem xét các bản vẽ, hắn tò mò bước tới nhìn xem, không ngờ tới thế mà lại là bản vẽ bánh xe nước.
Sau đó, hắn nghĩ ngay đến thời tiết khô hanh bây giờ, mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng.
Sau đó, hắn quay người đi đến phòng bếp, nhưng trong bếp chẳng có gì ngoài gạo và mì nên hắn phải quay lại và nói:
"Nha đầu, để ta lấy cho nàng ít đồ ăn nhé."
Chu Oánh đặt bản vẽ xuống, nói:
"Vẫn là để ta đi nấu cơm đi, chàng đi nghiên cứu cho kỹ bản vẽ, sau đó đi tìm Tiền Tứ gia gia thử làm một cái, nếu ruộng lúa mì ở Trang Tử còn không nghĩ ra cách nào, sợ là ngay cả hạt giống cũng không thu hoạch được."
"Cũng được, vậy nàng làm món gì đó thanh đạm chút, bây giờ thời tiết khô hanh rất dễ bốc hỏa." Cố Thừa Duệ nói xong, sau đó đón lấy bản vẽ bắt đầu nghiên cứu.
Sau khi Chu Oánh đi vào bếp đã nấu một nồi cháo đậu xanh và làm năm cái bánh bao, sau đó chuẩn bị một bát rau trộn ăn kèm gồm mộc nhĩ trắng, cần tây và củ sen giòn, xào một phần thịt xông khói với măng mùa đông.
Sau bữa tối, Cố Thừa Duệ cầm bản vẽ trước tiên đi đến gặp tộc trưởng, sau đó hai người cùng đi gặp trưởng thôn, hai người vừa nhìn thấy liền biết đây là đồ tốt, nếu trở thành đồ của thôn bọn họ thì cả thôn sẽ có thể trồng lúa.