Chương 230: Nói Rõ Ra.
Chương 230: Nói Rõ Ra.
Chương 230: Nói Rõ Ra.
Sau đó, ông ấy đi ra ngoài tìm Tôn Hồng Lượng trực tiếp phân phó:
"Rắn bắt đầu chui ra khỏi hang, ngươi ở bên đó nhất định phải cẩn thận, đồng thời bảo vệ tốt sự an toàn của hai người bọn họ."
"Tiểu chất* đã hiểu." Tôn Hồng Lượng cung kính trả lời.
* Tiểu chất: đây là cách xưng hô của cháu ruột.
"Ừm, chúng ta cũng cần phải bảo hộ tốt cho Tửu lâu, đừng để cho bọn chúng hãm hại, đến lúc đó chúng ta sẽ trở nên bị động." Tôn Hồng Lượng nghe tới đây cảm thấy khó hiểu hỏi: "Cô phụ*, tại sao không trực tiếp nói rõ danh tính của ta ra? Như vậy không chỉ có thể bảo vệ bọn họ tốt hơn, mà còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái."
*Cô phụ: cách gọi của cháu đối với chồng cô ruột.
"Trực tiếp nói rõ ra, vậy thì bọn họ còn có thể tiếp nhận ngươi sao?" Lưu chưởng quỹ tức giận trả lời.
"Ta lại cảm thấy chả có gì, lại nói nếu bọn họ thực sự cảnh giác với chúng ta, thì lúc đó bọn họ đã không giúp đỡ ta."
"Hơn nữa, theo sự quan sát của ta, điều quan trọng nhất đối với phu thê họ khi dùng người là sự thẳng thắn và trung thành, bọn họ không có quá nhiều lo ngại về những thứ khác."
"Nếu chúng ta cứ giấu diếm mãi như thế này, nếu bị bọn họ phát hiện ra thân phận, đến lúc đó ngược lại chúng ta thì sẽ khó giải thích."
"Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đứng lên, đừng bỏ lỡ cơ hội này."
Nghe xong, Lưu chưởng quỹ trầm ngâm gật đầu nói:
"Việc này để ta báo cáo với Chu tướng quân một tiếng, xem ý kiến của hắn ta thế nào." Nói xong, ông ấy đi đến một tiểu viện, viết một tờ giấy nhỏ, sau đó buộc vào chân chim bồ câu gửi đi.
Trong hai ngày tiếp theo, Chu Oánh và Cố Thừa Duệ đều không ở một mình, mọi chuyện đều vẫn bình thường.
Cùng lúc đó, Lưu chưởng quỹ cũng nhận được thư trả lời của Chu tướng quân, để bọn họ tự mình quyết định xem nên làm như thế nào.
Cuối cùng, cả hai quyết định rằng tốt hơn hết là nên nói rõ ra, cũng là để tránh những hiểu lầm sau này.
Vì vậy, trong giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, Tôn Hoành Lương gọi Chu Oánh đến đại đường trước mặt, thấp giọng nói cho nàng biết thân phận ám vệ của mình, cúi đầu thật sâu nói: "Tôn mỗ cảm thấy hổ thẹn vì đã phụ sự tín nhiệm của Đông gia, xin Đông gia hãy trừng phạt."
Chu Oánh nghe xong chỉ mỉm cười, nói thật, khi Lưu chưởng quỹ đưa hắn ta đến đây, thì nàng đã biết hắn ta là người của Chu gia, hoặc có thể nói là người của Tam hoàng tử.
Vì vậy, hiện tại khi nghe hắn ta nói ra thân phận của mình, thì nàng cũng không có quá kinh ngạc.
Chỉ là nàng không ngờ rằng hắn ta lại là ám vệ, sau đó tò mò nhìn hắn ta, rồi nàng hỏi: "Nói như vậy thì thân thủ của ngươi cũng không tệ?"
Tôn Hoành Lương sửng sốt một chút, gật đầu: "Tôn mỗ chủ yếu được huấn luyện để làm ăn kinh doanh, tức là làm chưởng quỹ, nhưng đối phó với mấy đại hán bình thường thì cũng không có vấn đề gì?"
"Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như một thư sinh, thực sự không thể nhìn ra nha."
"Ngài không tức giận sao?"
"Ta tức giận cái gì? Chuyện này không phải rõ rành rành sao? Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác vui vẻ là được rồi."
"Huống hồ, ngươi ở đây cũng là để bảo vệ chúng ta."
"Lại nói, có ngươi trấn ở đây, chúng ta cũng an tâm hơn rất nhiều, về sau làm phiền ngươi nhiều hơn rồi." Chu Oánh mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn Đông gia đã tín nhiệm." Tôn Hoành Lương nghe xong mỉm cười cúi đầu.
"Làm việc chăm chỉ, cuối năm ta sẽ thưởng cho ngươi năm điểm hoa hồng." Chu Oánh nói xong liền xoay người đi về phía sau nghỉ ngơi.
Về thân phận của hắn ta, chỉ nó không đe dọa đến sự an toàn của bọn họ thì nàng sẽ không quan tâm.
Nhưng sau này nàng phải cẩn thận khi lấy đồ ra khỏi không gian, nếu không để hắn ta nhìn ra manh mối rồi báo cáo lên trên thì sẽ phiền phức.