Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 234: Hạ Gục (2)

Chương 234: Hạ Gục (2) Chương 234: Hạ Gục (2) Chương 234: Hạ Gục (2)
Chu Oánh đương nhiên không khách khí, trực tiếp bắn thẳng vào tay cầm đao của hắn ta.

Tên hắc y nhân kia không còn cách nào khác chỉ có thể chạy trốn, hắn ta nhảy xuống xe ngựa, lộn nhào về phía trước tấn công Chu Oánh.

Chu Oánh thấy cảnh này liền mỉm cười một cách ngọt ngào, sau đó ném bột ớt vào giữa hai tên kia, dùng nỏ bắn về phía bọn chúng.

Đồng thời xoay người chạy.

Quả nhiên phía sau truyền đến tiếng hét, sau đó là từng đợt hắt hơi, nhưng rất nhanh lại không có động tĩnh gì.

Lúc này Chu Oánh mới quay đầu lại, nàng nhìn thấy hai tên hắc y nhân đã nằm bất động trên mặt đất, bước tới dùng nỏ kiểm tra xem bọn chúng đã thực sự bất tỉnh chưa, sau khi xác nhận không có động tĩnh gì, nàng nói: "Quả nhiên, càng di chuyển thuốc càng phát huy nhanh tác dụng." Nhưng để đảm bảo an toàn, nàng vẫn kéo rèm xuống, chia sợi dây thừng làm bốn buộc tay chân của hắn ta lại, giống như trói lợn vậy.

Lúc này Phương Thanh cũng lôi một tên khác đến, hắn ta nói: "Bà chủ, hai tên này xử lý thế nào?"

"Xử lý thế nào à?" Chu Oánh sững người một lát, sau đó quay đầu nhìn Lạc đại phu, người không dễ gì mới đứng lên được, nói: "Lạc Gia Gia, ông cho bọn chúng uống mê dược để bọn chúng ngủ một ngày đi."

"Ngươi xú nha đầu này, không biết nhắc nhở ta gì hết, thật sự dọa chết ta rồi." Lạc đại phu nói xong liền hắt hơi, sau đó mới cầm mê dược đi tới. Nhìn nam nhân mặc đồ đen với đôi mắt và chiếc mũi đỏ bừng, Lạc đại phu cười một cách độc ác, nói: "Khà khà, nha đầu, quay người lấy cho ta hai túi bột ớt, ta có ý này hay lắm."

"Không vấn đề gì, ta cho ngài một bao tai cũng được."

"Như này vẫn chưa đáng kể." Lạc đại phu nói xong liền bước tới chỗ hai tên hắc y nhân, nắm lấy cằm của một tên hắc y nhân đổ một ít mê dược vào miệng bọn chúng." Sau đó, ông ấy lại đổ vào miệng tên còn lại, nói: "Được rồi, phần còn lại giao cho ngươi xử lý."

Chu Oánh nghe xong vẻ mặt khó xử nhìn về phía hai người nằm trên mặt đất.

Có bọn họ ở đây thì nàng cũng không dễ dàng giết người được, càng không thể giả bộ đi vào trong không gian bón phân cho cây, nhưng mà cứ thả bọn họ đi như vậy nàng thật sự là không cam lòng.

Lúc này một con ong mật nhỏ bay qua trước mặt nàng, nhất thời ánh mắt sáng ngời nói với Phương Thanh: "Ngươi lục soát trên người hai người bọn họ một lần, xem có gì hay không, đương nhiên nếu có bạc cũng đừng bỏ qua."

"Đã rõ, bà chủ yên tâm đi." Phương Thanh nghe xong nhất thời ánh mắt sáng ngời, lập tức tiến lên cúi người bắt đầu lục soát.

Mà Chu Oánh thì xoay người tìm được cái rương nhỏ, tiếp đó một bao đường trắng nằm trong một túi thắt dây bên trong cái rương nhỏ xuất hiện.

"Bà chủ, bạc tổng cộng có bốn lượng, ngân phiếu tổng cộng có chín mươi lượng." Phương Thanh nói xong đưa bạc vào tay nàng.

"Chín mươi lượng?" Sau khi Chu Oánh nhận lấy thì rơi vào trầm tư.

Lần trước trên người kẻ truy sát Cố Thừa Duệ, hình như cũng có chín mươi lượng ngân phiếu, cộng thêm số bạc vụn nữa thì tổng cộng mỗi người có năm mươi lượng bạc.

Như vậy bọn họ có lẽ là cùng chung một giuộc, hơn nữa có thể là được phái tới từ nơi khác, nếu không làm sao mà số lượng bạc mà bọn họ lại mang trên người lại tương đồng như thế được.

Sau đó hỏi: "Trên người bọn họ có dấu hiệu gì không?"

"Không có, trên người hai người họ đều rất sạch sẽ, ngay cả trên đao cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì cả."

"Xem ra đối phương rất cẩn thận." Chu Oánh nói xong rút ra ba mươi lượng ngân phiếu đưa cho hắn ta nói: "Vất vả rồi, mỗi người được phân một ít."

"Không cần đâu, bà chủ, tiểu nhân..."

"Cầm lấy đi, ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, giữ lại để tương lai lấy thê tử." Chu Oánh nói xong trực tiếp nhét ngân phiếu vào trong tay của hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment