Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 235: Có Người Cứu Đi Rồi?

Chương 235: Có Người Cứu Đi Rồi? Chương 235: Có Người Cứu Đi Rồi? Chương 235: Có Người Cứu Đi Rồi?
Sau đó hai người treo hai tên mặc đồ đen lên cây bằng sợi dây thừng của bọn họ, cuối cùng Chu Oánh để cho Phương Thanh đến bờ sông làm ướt đường rồi bôi lên mặt lên tay của hai tên mặc đồ đen.

Sau đó quay đầu nhìn thấy Lạc đại phu đang ngồi xổm trước ngựa để nghiên cứu bèn đi qua hỏi: "Lạc gia gia, con ngựa này thế nào, có thể cứu được không?"

Lạc đại phu lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Cách bắn tên của bọn họ rất lợi hại, có thể nói là chỉ với một mũi tên bắn đứt khí quản, về sau các ngươi nhất định phải cẩn thận hơn."

"Cám ơn Lạc gia gia đã nhắc nhở, cái này tìm thấy ở trên người bọn họ, cho ngài một phần để giảm bớt sự sợ hãi." Chu Oánh nói xong rút ra ba tờ mười lượng ngân phiếu đưa cho ông ấy.

Lạc đại phu ngẩng đầu từ chối nói: "Không cần, nếu thật sự muốn để ta bớt sợ hãi, buổi tối chuẩn bị cho gia gia một bàn rượu thịt là được, ta phải uống một bữa thật ngon lành."

"Cũng được, vậy cứ quyết định như vậy đi, không nên ở lại đây lâu, chúng ta mau đi thôi." Chu Oánh nói xong ôm lấy cái rương nhỏ, sau khi thu lại tất cả mọi thứ, nhặt lên hai thanh đao lên rồi đi về phía thôn Hà Loan.

Nhưng mà không đi được bao xa, đã nhìn thấy Cố Thừa Duệ ngồi trên xe bò vừa nói vừa cười với phu xe đi về, ba người thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mà Cố Thừa Duệ nhìn thấy ba người bọn họ, nhất là vết máu trên người Phương Thanh thì không còn bình tĩnh được nữa.

Vội vàng xuống xe bò hỏi: "Các ngươi đây là đã xảy ra chuyện gì rồi?" Chu Oánh cũng không giấu diếm bèn kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm nay đã xảy ra cho hắn biết.

"Xem ra đây đúng là không chết thì không dừng mà." Cố Thừa Duệ nghe xong nghiến răng cười lạnh nói.

Sau đó nói: "Lên xe, lần này chúng ta sẽ làm lớn chuyện, đưa người đến huyện nha." Sau khi nói xong thì bước lên xe bò trước.

Chu Oánh cùng ba người khác cũng lập tức đi theo, nhưng mà chờ đến khi bọn họ về tới rừng cây nhỏ, trong rừng đã không ai nữa, đến cả chiếc xe ngựa tồi tàn và thi thể cũng đều không còn đó nữa.

"Đây... , có người đến cứu bọn họ đi rồi?" Phương Thanh sửng sốt một chút, sau khi nói xong lập tức tiến lên kiểm tra một phen, bởi vì hắn ta hiểu rất rõ nếu như không có người cứu bọn họ, thì bọn họ muốn tỉnh thì cũng phải sau mười hai giờ đêm mới có thể tỉnh lại được.

Quả nhiên dây thừng phía trên đúng là bị người ta chặt đứt, vội vôi vàng vàng kinh hoảng chạy lại nói: "Bà chủ bọn họ được cứu đi rồi?"

"Chẳng lẽ bọn họ còn có người trợ giúp?" Lạc đại phu kinh hô một tiếng.

Sau khi Cố Thừa Duệ và Chu Oánh liếc mắt nhìn nhau thì trong lòng đã có đáp án, nếu như là người của đối phương cứu người, vậy thì không nhất thiết phải dọn dẹp hiện trường sạch sẽ đến như vậy. Như vậy chỉ có thể là người đứng về phía bọn họ, nhớ đến tin tức mà Tôn Hoành Lương để lộ lúc trước hai người cười cười, cứ như vậy lại giúp bọn họ không cần ra tay xử lý nữa, sau đó mấy người ngồi xe bò trở về đến trấn an toàn. Lúc tách nhau ra, Chu Oánh đưa cho Cố Thừa Duệ số bạc tìm được của hôm nay để hắn mua thêm một chiếc xe ngựa, sau đó trở về tửu lâu.

Mà Tôn Hoành Lương thấy Chu Oánh và Phương Thanh trở về thì thở phào nhẹ nhõm nói: "Bà chủ, các ngươi đã trở về, Cố đại phu không sao chứ?"

"Không sao, chàng ấy vẫn khoẻ." Chu Oánh nói tới đây để cho Phương Thanh quay về phía sau đi, mà nàng thì đi tới trước mặt Tôn Hoành Lương hỏi: "Ngươi còn nhớ người đã báo tin cho ngươi báo tin có dáng vẻ như thế nào không?"

"Nói đến thì thật là xấu hổ, là tại hạ sơ suất hại các người gặp phải một kiếp nạn này." Sau khi Tôn Hoành Lương nói xong thì nói lại một lượt chuyện bọn họ sau khi rời đi cho nàng nghe, đồng thời cũng để lộ cho nàng biết lúc bọn họ đi ra ngoài sẽ có người ngầm bảo vệ bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment