Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 236: Chứng Thực

Chương 236: Chứng Thực Chương 236: Chứng Thực Chương 236: Chứng Thực
Ý nghĩ đã được chứng thực, Chu Oánh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó an ủi: "Việc này không trách ngươi, ngươi cũng chỉ có thể nói là quan tâm thì sẽ loạn, ta không phải cũng không thể phản ứng kịp đó sao. Nhưng mà về sau chúng ta phải cẩn thận hơn, cũng may lúc trước ở trên xe ngựa cũng đã chuẩn bị chút đồ phòng thân, nếu không hôm nay chúng ta thật sự sẽ không thể nào quay về được."

"Vâng, tại hạ nhất định sẽ tìm ra người báo tin kia, gần đây các người gần đây nên ít ra ngoài thì hơn."

"Ta sẽ nhắc nhở chàng ấy." Sau khi Chu Oánh gật đầu nói xong, lại nói chuyện có tổng cộng một trăm tám mươi lượng ngân phiếu, ước chừng mỗi tên sát thủ có năm mươi lượng cho hắn ta nghe, sau đó xoay người trở về phía sau bếp.

Nhưng mà nàng không trừng phạt Tôn Hoành Lương cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ không bị phạt, buổi tối vừa mới bước chân vào cửa nhà đã bị Lưu chưởng quỹ gọi tới. Tôn Hoành Lương thấy Lưu chưởng quỹ nghiêm túc thì đã hiểu có chuyện gì rồi, lập tức quỳ một gối xuống nói: "Lưu đội trưởng, là sơ suất của tiểu nhân xin ngài xử phạt?"

"Ngươi không biết xấu hổ mà còn đòi phạt, hôm nay nếu không phải bọn họ sớm có chuẩn bị, Chu Oánh một nhóm ba người sợ là đều phải chết ở bên trong khu rừng nhỏ kia rồi, ta và ngươi phải ăn nói như thế nào với Chu tướng quân đây." Lưu chưởng quỹ tức giận nói, sau đó chỉ vào mũi hắn ta mắng: "Ngươi nói những thứ ngươi học được mấy năm nay đều chui vào bụng chó hết rồi có phải không, không thể phân biệt được rõ đâu là người hay là quỷ hay sao."

"Là sơ suất của tiểu nhân, xin đội trưởng xử phạt." Tôn Hoành Lương vẻ mặt thất bại cúi đầu nói.

"Cút về cho ta, viết điều lệ xử phạt lại cho ta một trăm lần. Nếu không bây giờ bên kia không thể không có ngươi, chắc chắn phải cho ngươi trở về huấn luyện lại cẩn thận trong vòng một tháng." Lưu chưởng quỹ phất tay nói.

"Vâng." Tôn Hoành Lương nói tới đây lại nghĩ tới chuyện của người báo tin kia, bèn thành thật nói cho ông ấy biết: "Thuộc hạ cảm giác người nọ không đơn giản, phải mau chóng tra ra mới được. Ngoài ra hôm nay Chu Oánh nói cho ta biết một tin tức, nàng ấy nói cho dù là kẻ hôm nay đuổi giết nàng ấy, hay là kẻ mấy ngày hôm trước đuổi giết Cố Thừa Duệ, trên người mỗi người bọn họ đều có không đến năm mươi lượng bạc."

"Năm mươi lượng bạc?" Lưu chưởng quỹ vừa nghe đến đây thì đã biết có chuyện gì, số tiền này tám phần là chi phí lúc đưa ra nhiệm vụ lúc thì đã được phát thống nhất, vậy thì có thể nói là mấy người này hoặc là nhiều người hơn nữa đến từ nơi khác, xem ra lời mà Chu tướng quân nói thế lực sau lưng Kiều Lan Sinh bắt đầu xuất hiện rồi, sau đó hỏi: "Trên ngân phiếu kia có ký hiệu không?"

"Không có, chính là ngân phiếu Tiền Trang Bảo Thông thông dụng của Đại Minh." Tôn Hoành Lương nói,"Cũng đúng, xem ra đối thủ chính thức cũng đã tới." Lưu chưởng quầy nói tới đây lại nghĩ tới hai người lúc trước được thủ hạ đưa về, sau đó hai người đã được mang đi thẩm vấn chung.

Nhưng mà kết quả lại khiến cho bọn họ rất thất vọng, chỉ có thể dựa vào giọng điệu để phán đoán ra họ là người ở kinh thành và cũng không thẩm vấn thêm được điều gì khác, đành phải nhốt hai người này lại làm mồi nhử.

Đầu bên Vương Quyền liên tiếp gặp khó khăn, sau khi biết không giấu được đành phải báo cáo cho Kiều Lan Sinh, hắn ta nghe xong tức giận trực tiếp bóp cổ Vương Quyền, nghiến răng nói: "Ngươi là cái đồ ngu xuẩn, mười tên kia là tử sĩ, là tử sĩ ngươi có hiểu không, nếu như bọn họ còn sống thì dù có phải bò cũng phải bò trở về. Nếu không có tin tức gì thì đó chính là đã chết, thế nhưng ngươi còn ngu xuẩn đến mức đưa hai tên đó trở về, sao ngươi không chết vì sự ngu xuẩn của mình đi."
Bình Luận (0)
Comment