Chương 237: Lục Đục
Chương 237: Lục Đục
Chương 237: Lục Đục
"Ặc, ặc." Vương Quyền bị bóp trợn trắng hai mắt, hai tay siết chặt bám hai tay hắn ta, liều mạng giãy giụa cầu xin hắn ta có thể buông tha cho mình.
Nhưng mà Kiều Lan Sinh đang tức giận nên cũng không dừng tay, bởi vì hắn ta biết rõ, việc này nếu bị đồn ra ngoài vậy thì dù hắn ta không chết cũng phải mất luôn một lớp da.
Ngay đúng lúc Vương Quyền sắp bị bóp chết, cũng bắt đầu phản kháng, vừa đá vừa đánh hắn ta, tuy rằng đang bị bóp bóp cổ cũng không thể dùng được bao nhiêu sức, nhưng cũng khiến cho Kiều Lan Sinh lấy lại được lý trí, sau đó quăng hắn ta qua một bên.
Bởi vì hắn ta biết rõ, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để hắn ta lộ diện, cũng không có thủ hạ nào đáng tin, rất nhiều chuyện còn cần hắn ta lo liệu, sau khi tên Vương Quyền này bị quăng xuống đất, mới bắt đầu hít thở từng ngụm từng ngụm một hồi lâu mới hòa hoãn lại, nhưng mà sau khi hòa hoãn lại mới phát hiện, cổ họng đau đến mức ngay cả nuốt một ngụm nước bọt cũng cực kì khó khăn, hắn ta cố gắng đứng lên đi tới trước mặt Kiều Lan Sinh, chỉ chỉ vào cổ họng của mình.
Kiều Lan Sinh nhìn dấu tay xanh tím đến mức đã biến thành màu đen trên cổ hắn ta, híp híp mắt nói: "Đi lĩnh chút bạc từ tài khoản riêng của ta rồi đi tìm một đại phu giỏi khám xem thế nào. Ngoài ra gần đây tạm dừng tất cả hành động lại, chờ ta ra mệnh lệnh những bước tiếp theo." Vương Quyền gật đầu cúi chào sau đó xoay người đi ra ngoài, mà ánh mắt Kiều Lan Sinh nhìn bóng lưng của hắn ta hiện lên một tia chết chóc, chẳng trách hoạt động kinh doanh của Đông Hưng lâu bị hắn ta làm cho hỏng bét, năng lực này của hắn ta thì đúng là vô dụng, xem ra phải mau chóng đào tạo thêm mấy người đáng tin hơn mới được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Vương Quyền đi ra tuy rằng không biết hắn ta có ý định giết mình, nhưng cũng biết sau khi trải qua chuyện này, thiếu gia sẽ không trọng dụng mình nữa, cũng chuẩn bị đường lui cho mình.
Đôi phu thê Chu Oánh sau khi trải qua chuyện này, mỗi lần ra ngoài thì chuẩn bị lại càng đầy đủ hơn, nhất là Cố Thừa Duệ, hơn nữa cũng cố gắng giảm thiểu cơ hội đi khám bệnh.
Chớp mắt mà đã hơn mười ngày trôi qua, cuộc sống vẫn bình lặng như cũ, nhưng hai người họ cũng không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng ngày càng cảnh giác hơn, buổi tối buộc Nhị Tráng lại, bố trí một ít cạm bẫy ở trong sân.
Nhưng mà hai người cũng bận rộn hơn, bởi vì mọi người bắt đầu trồng mầm cây ớt, đồng thời Chu Oánh cũng lấy cải chíp và rau xà lách ra để cho mọi người trồng.
Đương nhiên lúc đưa cho thì cũng đồng thời đưa ra yêu cầu, đó chính là thu hoạch được thành quả thì phải bán lại cho Dương Vị Cư, chờ đến khi làm nông xong thì cũng đã qua Thanh Minh rồi, tối hôm đó phu thê Cố Thừa Duệ hai người đang muốn ăn cơm, Cố nhị thúc và Cố Thừa Hỷ tìm tới.
Sau khi nhìn thấy trên bàn chỉ có mầm đậu xanh xào và món rau hẹ xào trứng gà, Cố nhị thúc sửng sốt một chút kinh hô lên: "Tửu lâu của các ngươi buôn bán tốt như vậy, các ngươi lại ăn những thứ này?"
"Những thứ này cũng không tệ, hai người ăn chưa, nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn chung đi." Cố Thừa Duệ khách sáo nói: "Các người mau ăn đi, chúng ta đã ăn rồi." Cố nhị thúc lắc đầu nói.
Cũng được, vậy hai người ngồi chờ một lát." Cố Thừa Duệ nghe xong cũng không khách sáo nữa, đi đến căn phòng phía Tây lấy một đĩa hạt dưa đưa cho bọn họ nói: "Hai người cắn hạt dưa trước đi." Nói xong bèn quay lại ăn cơm, sau khi ăn xong, Chu Oánh rót cho cha con họ một ly nước, chờ Cố Thừa Duệ ăn xong, hắn mới hỏi: "Nhị thúc, hôm nay thúc dẫn Thừa Hỷ tới là có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, Thừa Hỷ nói nó muốn học y, ta nghĩ đây cũng là một con đường có tương lai, cũng không thể để cho nó cứ làm tiểu nhị đúng không, cho nên mới tới đây xem xem ngươi có thể nhận nó làm đồ đệ được không." Cố nhị thúc để hạt dưa xuống nghiêm túc nói.