Chương 238: Đường Lui
Chương 238: Đường Lui
Chương 238: Đường Lui
Đương nhiên cũng là để lại một cho mình con đường lui, bởi vì ông ta phát hiện, phu thê hai người bọn họ vụng trộm mua hai mẫu đất trồng để rau, quan trọng là chưa hề nói cho mình một tiếng nào, thậm chí nếu không phải tự bản thân ông ta phát hiện thì không biết bọn họ còn giấu diếm tới khi nào nữa.
Nhỡ đâu sau này họ không hiếu thuận, quý nam* chính là một người có sự kiềm chế, thậm chí còn là người nuôi dưỡng mình lúc về già, cho nên không thể nhìn tiểu Thất ở nhà làm đứa ở đợ cả đời được.
*quý nam: con trai út
Cố Thừa Duệ nghe xong nhìn về phía Cố Thừa Hỷ hỏi: "Tiểu Thất, đệ thật sự muốn học y sao?"
"Muốn học, hơn nữa hành nghề y không chỉ có thể kiếm tiền, quan trọng là còn có thể cứu người, có thể được người khác tôn kính." Cố Thừa Hỷ gật đầu nói.
"Rất thực tế, cũng có thể nhìn rõ được mọi việc." Cố Thừa Duệ đồng ý gật đầu, sau đó nói: "Cứ như vậy đi, đệ làm người học việc ba tháng ở trong hiệu thuốc, ta cũng sẽ kiểm tra đệ có thiên phú về phương diện này không, nếu có thì cứ tiếp tục học tiếp, không có thì nhanh chóng đổi nghề", nói đến đây dừng một chút rồi hỏi tiếp: "Hai người cảm thấy thế nào?"
"Sắp xếp như vậy là ổn thỏa nhất, vậy nhị thúc nhờ ngươi chăm sóc cho nó." Cố nhị thúc vui vẻ nói.
"Đệ sẽ nghe lời Tam ca." Cố Thừa Hỷ liên tục gật đầu nói.
"Được, vậy sáng mai chúng ta tới sớm hơn một chút, chúng ta cùng đi sang đó." Cố Thừa Duệ nói, tiếp theo đó mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm, sau cuộc trò chuyện thì phu thê Chu Oánh hai người cũng biết, sau khi làm ruộng xong, Cố phụ và Cố nhị thúc dự định thuê thuyền để bắt đầu vận chuyển trên sông mà cửa hàng ở Trấn Thượng hiện tại đã ổn định, bèn giao cho Lưu thị và Diêu thị quản lý, Cố Thừa Duệ chần chờ một chút nhắc nhở: "Vậy hai người nhất định phải cẩn thận, Nhi tử của Kiều lão gia Kiều Lan Sinh vẫn còn sống, hắn ta rất có thể ra tay với hai người."
"Cái gì, Kiều gia không phải bị đi đày rồi sao?" Vẻ mặt của Cố nhị thúc cực kì khiếp sợ nói.
"Hắn ta đã trở lại, hơn nữa phu thê chúng ta đều đã từng bị ám sát một lần, cũng may chúng ta ra ngoài vẫn mang theo đồ phòng thân, cho nên mới có thể sống sót."
"Các ngươi... không bị thương chứ?" Cố nhị thúc nhìn nhìn bọn họ rồi hỏi.
"Không sao, chúng ta sợ gặp cướp nên vẫn chuẩn bị đồ phòng thân, lúc đó mới có thể thoát nạn được." Cố Thừa Duệ nói.
"Cái này... Chu Hoài Minh đang làm cái gì vậy, làm việc ra sao mà lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy."
"Tình thế trong triều bây giờ như thế nào ta nghĩ thúc rõ ràng hơn ta."
Cố nhị thúc vừa nghe xong không nói lời nào, bây giờ đương kim hoàng thượng tổng cộng có sáu đứa con, bốn người đã trưởng thành, hơn nữa cộng thêm với tính đa nghi của hoàng thượng, cho nên trên triều đình ngoài mặt nhìn thì hòa thuận, nhưng mà cơn sóng lớn âm thầm bên dưới bắt đầu có dấu hiệu bùng phát, thứ mà bọn họ tranh giành nhau chính là ngươi chết thì ta sống.
Đặc biệt là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, một người là trưởng tử của đương kim hoàng hậu, một người là nhi tử của quý phi được sủng ái nhất, cả hai phe suýt chút nữa đã xảy ra đánh nhau.
Cố gia bọn họ không phải cũng là vật hy sinh đây sao, xem ra nếu làm vận chuyển trên sông thì phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, nếu không lại xảy ra chuyện thêm một lần nữa thì bọn họ thật sự sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Kế tiếp ông ta cũng không còn tâm trạng để nói chuyện tiếp nữa, cho nên sau khi nói khách sáo được thêm hai câu rồi dẫn Cố Thừa Hỷ về nhà nhưng vừa bước ra khỏi cửa lại quay lại nói: "Nhìn đầu óc của ta xem, còn có một việc muốn cùng các ngươi thương lượng một chút?"
"Thúc nói đi." Cố Thừa Duệ trả lời.