Chương 245: Mượn Băng
Chương 245: Mượn Băng
Chương 245: Mượn Băng
Cho nên có người không để ý đến lời khuyên của Chu Oánh tiếp tục trồng thêm một mùa ớt, nhưng mà cũng không cần quan tâm xem trồng cái gì, tình hình tiếp theo đều không được lạc quan.
Bởi vì sau tết chỉ có một trận mưa, cho nên khắp nơi đều xảy ra hạn hán không nhẹ, mực nước dưới sông cũng đang giảm xuống không ngừng, nếu như không phải có guồng nước thì nước tưới ruộng cũng không có.
Chu Oánh thấy vậy, lần này sau khi thu hoạch trong không gian xong, trồng toàn bộ là khoai lang trên đất khô, trong ruộng trồng đầy ớt, đương nhiên vẫn là để lại mười mẫu đất chuyên trồng rau đồng thời khi chờ khoai lang thì khoai môn trồng trên thảo nguyên cũng đã chín, nàng cũng đào một phần lớn rồi để vào trong kho.
Hôm nay thời tiết quá nóng, giờ ăn cơm trưa trong tửu lâu không có ai.
Chu Oánh dùng diêm tiêu làm chút đá, sau đó đóng một chút đá vụn sạch lại rồi bỏ một miếng dưa hấu cùng nửa chén sữa vào chung, đang ăn ngon lành.
Lưu chưởng quỹ vọt vào lo lắng hỏi: "Chu nha đầu, chỗ này của ngươi còn có đá không?"
Sau khi nói xong mới nhìn về phía đồ ăn lạnh trong tay nàng, sửng sốt một chút nói: "Ngươi đang ăn cái gì vậy?"
"Đồ ăn lạnh tự làm, có muốn ta làm cho thúc một bát không." Chu Oánh hơi đờ người ra một chút hỏi.
"Vậy ta sẽ không khách sáo nữa, hôm nay nóng đến nỗi cả người chỉ muốn ngâm trong nước không muốn ra." Lưu chưởng quỹ nhìn bát đá đang bốc lên khí lạnh, cuối cùng không nhịn được vẫn gật đầu đồng ý.
"Vậy thúc chờ một chút, ta làm cho thúc một bát mới." Sau khi Chu Oánh nói xong thì quay lại phòng bếp, một lát sau đã bưng một bát ra đưa cho ông ấy.
Lưu chưởng quỹ cũng không khách sáo nữa, lập tức cầm lấy chiếc thìa bên cạnh lên, sau khi uống một ngụm rồi mới thở ra một hơi thật sâu nói: "Sảng khoái quá, sảng khoái từ trong ra ngoài, ngươi thật biết hưởng thụ mà."
Trong lòng ông ấy chợt lạnh xuống, cũng nghĩ ra mục đích tới nơi này, vội hỏi: "Đúng rồi, nơi này của ngươi còn nhiều đá không, có thể cho ta một chút được không, trời nóng như vậy, buổi sáng vừa giết gà đến buổi trưa đã hỏng."
"Không có, đá trong hầm băng không dám làm nữa, nếu không thịt bên trong đều sẽ bị hỏng hết."
"Nhưng ta có thể chỉ cho thúc cách làm đá."
"Làm đá?"Lưu chưởng quỹ sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía nàng.
"Mau ăn đi, ăn xong ta dạy thúc." Sau khi Chu Oánh nói xong thì cúi đầu ăn, nếu không đồ ăn lạnh trong tay nàng có thể sẽ tan ra.
Lưu chưởng quỹ vừa nghe thấy thế tuy rằng tò mò, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau khi hai người ăn kem xong, sự nóng bức trong cơ thể cũng hoàn toàn giảm xuống, lúc này Chu Oánh mới dẫn ông ấy ra phía sau, sau đó lấy ra những mảnh vụn diêm tiêu tiến hành thí nghiệm tại chỗ cho ông ấy xem và nói: "Đá làm bằng diêm tiêu tốt nhất là không nên ăn, nếu muốn ăn thì phải dùng nước sạch để đông đá lại."
"Ta hiểu được, đây là một thứ tốt, cảm ơn ngươi rất nhiều." Lưu chưởng quỹ kích động liên tục gật đầu nói.
Sau đó ông ấy nhìn chiếc hũ đựng những viên diêm tiêu trên tay nàng với ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Chu Oánh thấy thế, mỉm cười đưa cho ông ấy, nói: "Loại diêm tiêu này có thể sử dụng nhiều lần, cho đến khi không thể chế tạo được nữa mới thôi."
"Cám ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều, vậy ngươi làm việc đi, ta trở về đây." Sau khi nói xong, Lưu chưởng quỹ ôm chiếc lọ nhỏ đi ra ngoài.
Chu Oánh thấy thế, lại từ trong kho lấy ra một cái lọ khác, đặt vào phòng bếp.
Lúc này, Triệu Thành đi dạo bên ngoài trở về nói: "Bà chủ, tiếp tục như vậy cũng không được, buổi trưa sẽ không có khách nhân, nô tài nghĩ hay là chúng ta có thể thêm một ít món ăn mới."
"Không phải các ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn sao, buổi tối còn phải bận bán xiên nướng đến tận nửa đêm mà.