Chương 247: Tình Hình Hạn Hán Nghiêm Trọng
Chương 247: Tình Hình Hạn Hán Nghiêm Trọng
Chương 247: Tình Hình Hạn Hán Nghiêm Trọng
Sau đó việc buôn bán vào buổi trưa thật sự đã khá hơn rất nhiều, nhưng phần lớn đồ ăn đều được đặt từ các cửa hàng xung quanh, chủ yếu là mua mì lạnh và sương sáo, nếu có điều kiện sẽ gọi thêm hai món xào.
Còn về kem thì chủ yếu bán cho nữ nhân và hài tử, tốc độ bán không nhanh nhưng lợi nhuận thu được không hề nhỏ.
Lại một tháng nữa trôi qua, những chiếc guồng nước không thể chuyển nước được nữa, mùa màng trên đồng ruộng cũng chết dần, nhưng giá lương thực lại cứ tăng cao, nên cũng khiến cho lòng người dân chết theo.
Đặc biệt đối với những gia đình ở trấn trên mà không có lương thực dự trữ, có một số thậm chí sắp không có cơm để ăn.
Đêm nay, khi Chu Oánh nhìn thấy Cố Thừa Duệ tới đón nàng, nàng vừa định ra ngoài thì bị Thu Vũ tiểu khất lớn tuổi nhất ngăn lại nói: "Chu chưởng quỹ, Thu Vũ muốn gặp tỷ có chút việc?"
"Ồ, có chuyện gì vậy?" Chu Oánh tò mò hỏi.
Mặc dù những tiểu khất cái này đều giúp việc trong tửu lầu, nhưng phần lớn khi có việc đều đến tìm Phương Thanh hoặc Tôn Hoành Lương, họ rất ít khi đi tìm nàng, nên chắc không phải là việc nhỏ.
"Việc đó, chúng ta có thể không nhận tiền công, mà trực tiếp ăn cơm ở tửu lầu được không?"
"Có phải vì giá lương thực không?"
"Cũng coi như là một nửa nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa là gần đây luôn có người trộm hoặc cướp lương thực của chúng ta, chúng ta không bảo vệ được nên nghĩ đến việc ăn ở tửu lầu rồi về nhà."
"Cướp lương thực của các ngươi à?"
"Đúng vậy, khu dân nghèo ở phía Tây bây giờ rất hỗn loạn, mặc dù chúng ta có rất nhiều người, nhưng ta là người lớn nhất cũng chỉ mới mười hai tuổi, nên..."
Chu Oánh nghe xong do dự một chút, nói: "Vậy các ngươi dứt khoát dọn hẳn đến tửu lầu đi, hiện tại trời nóng, có một cái giường là có thể ngủ được rồi."
"Thật sao, chúng ta thực sự có thể chuyển đến đây sao?"
"Đương nhiên, nhưng nhất định phải chú ý vệ sinh, hàng ngày cần phải dùng đậu tắm để tắm rửa." Chu Oánh nghiêm túc nói.
Tất nhiên, trong năm hạn hán này, sở dĩ nàng có thể tự tin nói như vậy là vì trong sân tửu lầu có một cái giếng sâu, trong một khoảng thời gian dài như vậy mà mực nước trong đó cũng không giảm nhiều.
"Yên tâm đi, Chu chưởng quỹ, ta sẽ giám sát bọn họ thật tốt."
"Được, vậy việc này sẽ giao cho muội." Chu Oánh nói xong, nàng lên xe ngựa đi về.
Buổi tối sau khi hai người tiến vào không gian, Chu Oánh hỏi: "Duệ ca, chàng nghĩ nếu chúng ta huấn luyện những tiểu khất cái đó thì sao?"
"Nàng muốn thu tất cả bọn họ làm thủ hạ của chúng ta sao?" Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút nói.
"Đúng vậy, sau này dù có làm gì thì chúng ta cũng cần phải có thủ hạ ở bên cạnh để dùng, đúng không?
Bây giờ bọn họ đang gặp khó khăn, đây là thời điểm tốt để mua chuộc họ."
"Được rồi, lát nữa ta sẽ đi hỏi họ thử, nếu bọn họ đồng ý thì chúng ta sẽ bồi dưỡng họ một cách toàn diện."
Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người vội vàng đánh xe ngựa đi đến trấn trên, khi đi ngang qua giữa thôn thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi.
Tình cờ gặp được Bạch thị cũng đang rất vui vẻ, Cố Thừa Duệ không khỏi tò mò hỏi: "Gia Hỉ thẩm, trong thôn có chuyện gì vui vậy?"
"Là Thừa Duệ đó à, hôm nay là ngày Xuân Hồng của nhà Hoa quả phụ kén rể, chúng ta đang đi đến đó xem náo nhiệt." Bạch thị sửng sốt một lát, cười nói.
"Kén rể?"
"Đúng vậy, năm nay mùa màng không tốt, trong nhà có nhiều hài tử, không nuôi nổi chúng nên chỉ có thể dùng đến biện pháp này, ít nhất có thể sống sót đúng không."
"Thì ra là vậy, là người của thôn nào?"
"Ta nghe nói là người của trấn trên, nhưng ta cũng không biết chi tiết lắm."
Cố Thừa Duệ gật đầu nói: "Vậy thẩm cứ đi đi, chúng ta phải đi trấn trên."
Nói xong, hắn vung roi trong tay giục ngựa chạy về phía trấn trên.
Bạch thị sửng sốt một chút, vội vàng kêu lên: "Thừa Duệ, trở về nhớ mang cho ta một ít thảo mộc pha trà thảo mộc."