Chương 248: Tìm Hỏi
Chương 248: Tìm Hỏi
Chương 248: Tìm Hỏi
"Biết rồi." Cố Thừa Duệ quay người đáp lại, sau đó nghiêm túc đánh xe ngựa lên đường.
Chu Oánh ở trong xe ngựa nên đương nhiên cũng nghe được, nàng thực sự không ngờ rằng Xuân Hồng vốn luôn kiêu ngạo lại lựa chọn kén rể, nhưng nàng cũng không để ý đến bọn họ nữa.
Sau khi đến trấn trên, Cố Thừa Duệ nhìn thấy đám tiểu khất cái* đã chuyển đến tửu lầu, hắn liền đi thẳng đến người lớn nhất là Thu Vũ để hỏi: "Thu Vũ, sau này các ngươi có dự định gì không?"
*: ăn xin
"Ta không hiểu ý của chủ nhân là gì?" Thu Vũ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Chính là tương lai sau này ngươi muốn làm gì, cũng không thể suốt đời chỉ làm tiểu nhị được phải không?"
Thu Vũ lắc đầu nói: "Hiện tại chúng ta chỉ muốn ăn no mặc ấm, cũng chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, đợi chúng ta trưởng thành rồi tính sau."
"Đến lúc đó không phải là đã quá muộn sao, ở tuổi này của ngươi là thời điểm thích hợp nhất để học nghề, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc."
"Nhưng ta không biết chữ, làm việc gì cũng cần phải biết viết biết vẽ mà." Đôi mắt của Thu Vũ sáng lên sau khi nghe điều này, nhưng rồi sau đó lại gãi đầu cười.
"Vậy nếu chúng ta sẵn sàng bồi dưỡng các ngươi thì sao?"
Thu Vũ sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn hắn nói: "Chủ nhân, ý, ý của ngài là?"
"Ngươi cũng biết, tửu lầu của chúng ta buôn bán cũng khá tốt, trong tương lai chắc chắn sẽ mở chi nhánh, cũng có thể sẽ buôn bán những thứ khác, vì vậy chúng ta muốn bồi dưỡng một nhóm người của riêng mình.
Ta thấy các ngươi không nơi nương tựa, nên muốn hỏi thử ý kiến của các ngươi."
Nghe vậy, hai mắt Thu Vũ chợt sáng lên như sao mai, sau đó nàng ấy trực tiếp trả lời: "Vậy ta có thể học kỹ năng nấu nướng không?"
"Tất nhiên là được rồi."
"Vậy thì tốt quá, nếu vậy thì ta muốn ăn thứ gì thì có thể làm ra thứ đó."
"Vậy nếu ngươi rảnh rỗi thì ra sau bếp phụ giúp, xem ngươi có duyên với ai, nếu hai người có thể hợp ý nhau nhau là tốt nhất."
"Ta hiểu rồi, cảm ơn chủ nhân." Thu Vũ nói xong lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Thành công hay không đều phải xem thiên phú của ngươi, có một số người sinh ra đã không biết nấu nướng." Cố Thừa Duệ đỡ nàng ấy đứng dậy nói.
"Vâng vâng, ta sẽ cố gắng hết sức."
"Lúc sau ngươi hãy hỏi các đệ đệ muội muội xem bọn họ nghĩ gì rồi nói cho ta biết sau."
"Được, việc này cứ để ta lo."
Cố Thừa Duệ mỉm cười vỗ vỗ bờ vai nhỏ nhắn của nàng ấy, xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi hắn rời đi, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp tửu lầu nhỏ, Tôn Hoành Lương và những người khác đương nhiên cũng biết chuyện.
Phương Thanh ngay lập tức tìm Thu Vũ để hỏi: "Chủ nhân có bảo các ngươi phải ký khế ước bán thân không?"
"Không có." Thu Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Vậy sao." Phương Thanh vừa nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ suy tư gì đó.
Thu Vũ thấy vậy lo lắng hỏi: "Phương đại ca, sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?"
"Không có gì không ổn cả." Phương Thanh lắc đầu, sau đó nói tiếp: "Phu thê của chủ nhân vẫn là người tốt bụng, nếu là người khác không có khế ước bán thân thì cũng không có ai chuyên tâm bồi dưỡng cho đâu."
Suy cho cùng, Thu Vũ cũng lớn lên ở trấn trên, vừa nghe hắn ta nói nàng ấy đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn ta.
Ví dụ, nếu một người học việc đi theo sư phụ để học nghề, trước tiên người đó phải làm phụ việc trong một hoặc hai năm để kiểm tra nhân phẩm, và phải đảm bảo rằng công việc đó phù hợp với người đó thì mới được nhận vào học.
Tuy nhiên, sau khi đã được nhận làm đồ đệ thì sẽ phải mất vài năm mới có thể học được kỹ năng chân chính, tuy lúc này có thu nhập ít ỏi, nhưng cũng không được quên tặng quà cho sư phụ trong những ngày lễ.
Vì vậy mới nói trước khi được xuất sư, thì về cơ bản là phải làm việc không công cho sư phụ, mấu chốt là không phải cái gì cũng được dạy.