Chương 252: Lựa Chọn
Chương 252: Lựa Chọn
Chương 252: Lựa Chọn
Có điều phải xem tình hình trước mắt như thế nào đã.
Đương nhiên nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ không ép ngươi."
Tôn Hoành Lương nghe xong những lời này cuối cùng cũng hiểu ra, công tử đây không phải là ghét bỏ hắn ta mà là để hắn ta chọn lại chủ nhân của mình.
Hắn ta không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, thành thật mà nói, cả hai bên đều có ưu điểm và nhược điểm, nó tùy thuộc vào việc hắn ta muốn sống một cuộc sống như thế nào.
Lưu chưởng quỹ nghe xong ngược lại hi vọng hắn ta sẽ chọn bên Chu Oánh, bởi vì cuộc sống bên đó tương đối thoải mái hơn, hơn nữa có sự giúp đỡ ở bên này, cuộc sống sau này của hắn ta nhất định sẽ tốt hơn.
Nhưng chuyện này dù sao cũng có liên quan đến tương lai của hắn ta, ông ấy không thể thay hắn ta quyết định.
Một lát sau, Tôn Hoành Lương ngẩng đầu lên, nói: "Tướng quân, ta muốn trở về nhà một chuyến để cùng người nhà thương lượng."
"Cũng được, đây là chuyện lớn ảnh hưởng đến cả cuộc đời ngươi, vẫn nên cùng người nhà thương lượng mới được." Chu Hoài Minh gật đầu đồng ý.
Sau khi hai người ra khỏi thư phòng của Chu Hoài Minh, Tôn Hoành Lương lập tức hỏi ý kiến của Lưu chưởng quỹ.
Tuy nhiên, Lưu chưởng quỹ không trực tiếp trả lời mà cùng hắn ta phân tích ưu điểm, nhược điểm.
Tôn Hoành Lương nghe xong thật ra trong lòng đã hướng về bên Chu Oánh, bởi vì hắn ta vốn dĩ không thích đánh nhau, giết chóc, hơn nữa sau khi sống một cuộc sống thoải mái được vài tháng, hắn ta bỗng nhiên hy vọng có thể sống một cuộc sống tương đối yên bình.
Tuy nhiên, sau khi trở về nhà, hắn ta nói ý định của mình ra mà chỉ hỏi ý kiến gia đình, may mắn thay cuối cùng họ đều đồng ý cho hắn ta ở lại với Chu Oánh.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Hoành Lương nói với Chu Hoài Minh kết quả, sau đó Chu Hoài Minh đưa hắn ta đến gặp Chu Oánh để hoàn tất việc bàn giao.
Cuối cùng, Chu Hoài Minh ăn thêm một bữa nữa rồi lên đường.
Mà Chu Oánh cũng đã hoàn thành việc bồi dưỡng những đứa trẻ ăn xin, giao cho Cố Thừa Huệ.
Tuy nhiên, theo tiền lệ của Tôn Hoành Lương, Thu Vũ và những đứa trẻ khác phải ký khế ước bán thân.
Chớp mắt đã sang mùa thu, cũng bước vào thời gian thường xuyên có mưa nhiều nhất trong năm.
Tuy nhiên đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện một hạt mưa nào, ngược lại trong trấn đã xuất hiện những người tị nạn, mà trong làng vì cũng vì thỉnh thoảng xuất hiện những vụ mất đồ mà thành lập đội tuần tra.
Sáng nay, đôi phu thê Chu Oánh đang ngủ say thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là tiếng sủa ầm ĩ của Nhị Tráng.
Hai người lần lượt tỉnh dậy trong sự hoang mang.
Cố Thừa Duệ nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét dồn dập, nhanh chóng thức dậy: "Nha đầu, nghe tiếng la hét bên ngoài tám phần là xảy ra chuyện rồi, nàng nhanh chóng thức dậy đi."
Chu Oánh miễn cưỡng gật đầu, sau đó lấy y phục mặc vào.
Mà Cố Thừa Duệ mặc y phục xong ngay lập tức chạy ra, hét lên: "Đến đây, đến đây, đừng nóng vội."
"Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi." Thường Thuận đang ở bên ngoài, y rất sốt ruột, nghe thấy tiếng của hắn ngay lập tức liền hét lên.
Mà Cố Thừa Duệ nghe thấy giọng nói của Thường Thuận thì sửng sốt, hắn tưởng trong làng xảy ra chuyện gì, không ngờ lại là chuyện trong trang tử.
Vì vậy, hắn vội vàng mở cửa hỏi: "Thường Thuận, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đêm qua trong trang tử bị ăn trộm, năm con cừu và hai con bò bị mất, còn có hai người trong số những người đang làm nhiệm vụ bị thương, những người còn lại đều trong tình trạng bất tỉnh." Thường Thuận trả lời với vẻ mặt bất an.
Nhưng đây là lỗi lầm của y, nếu y phải bồi thường, y sẽ mất hết tất cả.
"Thúc đợi đã, để ta đi gọi xe ngựa." Cố Thừa Duệ nói xong, đầu tiên nói với Chu Oánh một tiếng, sau đó cầm theo hộp thuốc lên xe ngưa, dẫn theo Thường Thuận vội vàng đi đến trang tử.