Chương 251: Tự Mình Suy Nghĩ Lại
Chương 251: Tự Mình Suy Nghĩ Lại
Chương 251: Tự Mình Suy Nghĩ Lại
Năm đó khi còn ở kinh thành, bọn họ đã được chăm sóc rất chu đáo, đặc biệt từ Bình Dương công chúa, người ủng hộ tứ hoàng tử, nhưng không ngờ cuối cùng chẳng những không nhận được sự bảo vệ của bọn họ, còn quay ra đàn áp ông ta, thật sự khiến ông ta tức chết mất.
Nhưng khi ông ta mới nói được một nửa, Cố phụ đã túm cổ ông ta bịt miệng lại.
Chu Hoài Minh lạnh lùng liếc mắt, nói: "Cẩn thận cái mồm của ngươi, hơn nữa, hôm nay ngươi không có lý do chính đáng gì để giải thích vì sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này, tự mình suy nghĩ lại đi."
Nói xong liền trực tiếp lên xe ngựa.
Cố phụ vội vàng nói: "Đa tạ Chu tướng quân đã nhắc nhở."
Có điều Chu Hoài Minh không thèm để ý đến bọn họ mà trực tiếp bảo người đánh xe đi mất.
Đợi sau khi xe ngựa đi xa, trưởng tộc lau mồ hôi trên trán, giơ chân đá Cố nhị thúc một cái, nói: "Ngươi đồ khốn này, ngươi không muốn giữ cái mạng quèn này của ngươi nữa sao?"
"Không phải đâu, đại ca..." Cố nhị thúc lảo đảo, vừa muốn phản bác liền tiếp bị trưởng tộc cắt ngang: "Phạt ngươi quỳ ở trong từ đường một ngày một đêm, tự mình suy nghĩ lại đi."
"Đại ca, ta sẽ dẫn ông ta qua đó." Cố phụ nói xong liền trực tiếp kéo Cố nhị thúc đi về phía từ đường.
Trưởng tộc nhìn thấy cảnh này không biết phải nói gì, xem ra Cố gia xảy ra chuyện còn có nguyên nhân khác.
"Thật sự tức chết ta mất, chưa từng thấy ai mất não như ông ta vậy." Trưởng tộc tức giận nói.
"Thúc đừng tức giận, ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng thúc yên tâm, chỉ cần ta còn sống thêm ngày nào, hai tộc chúng ta vẫn sẽ cùng chung sống một cách yên bình."
"Cảm ơn thúc, chuyện này cũng không đáng để thúc để trong lòng, Chu tướng quân đã nói rồi, chuyện này chỉ có thể đổ tội cho Gia Cường, ta không phản đối điều này." Trưởng tộc nói đến đây liền trầm ngâm: "Thúc, thúc nói xem vừa nãy Chu tướng quân nói Cố thị sẽ sắp xếp người khác là có ý gì?"
Trưởng làng nghe xong sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu: "Mặc dù vừa nãy trong thánh chỉ không có nhắc đến chuyện này nhưng chắc chắn sẽ âm thầm bồi thường, có lẽ sẽ trực tiếp giao cho đôi phu thê Cố Thừa Duệ."
"Cũng đúng, bản phác thảo là của bọn họ, nên đưa cho bọn họ." Trưởng tộc gật đầu đồng ý.
Sau đó, ông ấy nhìn mặt nước giữa lòng sông cách đó không xa, thở dài: "Người dân trong làng đang lo lắng về đợt hạn hán này, mong rằng có thể sớm qua đợt hạn hán này."
"Chuyện này cũng khó nói, nhưng còn đỡ hơn lũ lụt." Trưởng thôn cũng thở dài.
May mắn thay, do làng trồng ớt và làm nhiều guồng nước nên không bị ảnh hưởng nhiều, nghe nói nhiều gia đình ở làng khác đã bắt đầu phải bán con.
Buổi tối, sau khi nghe Lưu chưởng quỹ và Tôn Hoành Lương báo cáo, Chu Hoài Minh nhìn Tôn Hoành Lương hỏi: "Ngươi thấy phu thê Chu Oánh bọn họ như thế nào?"
"Rất tốt ạ, chỉ cần tuân theo quy tắc của nàng ấy, bọn họ sẽ khá hào phóng với người hầu.
Còn có trong nhà hàng có một cặp phu thê dẫn theo một hài tử, Lưu chưởng quỹ đặc biệt phê duyệt cho hài tử đó đi học, nói rằng nếu như ba năm sau nó có thể vượt qua kỳ thi, nàng sẽ trả lại sự tự do cho nó."
"Nếu như cho ngươi đi theo bọn họ thì sao?"
Tôn Hoành Lương sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống nói: "Công tử, nếu ta đã làm sai điều gì, xin hãy nói với ta, ta chắc chắn sẽ sửa đổi."
"Ngươi đang nói gì vậy, không phải vừa nãy ngươi vừa mới nói Chu Oánh muốn bồi dưỡng người sao, có thể thấy bọn họ đã có kế hoạch lâu dài.
Mặc dù muội ấy tin tưởng ngươi, nhờ ngươi để mắt tới, ta thấy không bằng ngươi trực tiếp đến chỗ muội ấy đi.
Đến lúc đó muội ấy sẽ yên tâm sử dụng ngươi hơn, có thể trọng dụng ngươi hơn, nói không chừng ngươi có thể sẽ trở thành thủ hạ số một dưới chướng muội ấy trong tương lai.