Chương 250: Ban Thưởng
Chương 250: Ban Thưởng
Chương 250: Ban Thưởng
Chu Hoài Minh nghe được lời nói mỉa mai của nàng , nhất thời không biết trả lời thế nào, sau đó lại lấy ra ngân phiếu một vạn lượng nói: "Đây là tiền cho công thức làm nước đá."
"Công thức làm nước đá không cần quá nhiều kỹ thuật nên ta không thể nhận tiền này." Chu Oánh vội vàng đẩy ngược lại.
"Nhưng nó rất hữu ích, không chỉ giải quyết vấn đề dùng đá ở tửu lầu của chúng ta.
Hơn nữa, ở kinh thành và những nơi phồn hoa khác, chỉ riêng việc bán đá là có thể kiếm được rất nhiều tiền, cho nên chúng ta không thể lấy công thức này mà không trả tiền được, nếu muội không chê ít thì hãy cầm lấy." Chu Hoài Minh nói xong liền trực tiếp đưa cho nàng.
"Vậy thì ta không khách khí nữa." Chu Oánh vừa nghe nói bọn họ dùng công thức để làm đá bán, nàng cũng không lo lắng nữa.
"Vậy muội làm việc tiếp đi, ta còn phải đến xưởng đồ gỗ của Tiền gia." Chu Hoài Minh đứng lên nói.
"Ta có thể hỏi Hoàng Thượng đã ban thưởng cái gì cho Tiền gia không?" Chu Oánh cũng đứng dậy tò mò hỏi.
"Ban cho Tiền Gia Cường làm thợ thủ công cửu phẩm của Công Bộ, hắn sẽ chịu trách nhiệm chế tạo và bảo trì guồng nước trong huyện này, còn thưởng thêm một trăm lượng bạc."
"Thật keo kiệt."
"Khụ khụ, lời này không được nói ở bên ngoài, nếu không bị những người có ý đồ nghe được, Tam hoàng tử cũng không bảo vệ được muội đâu." Chu Hoài Minh ho khan một tiếng.
"Muội sẽ không nói đâu." Chu Oánh mỉm cười gật đầu liên tục.
Sau đó đưa bọn họ đi ra ngoài, lúc trở về liền thu ngân phiếu 3 vạn lượng vào trong không gian rồi đi phòng bếp làm việc.
Bên này Chu Hoài Minh trở về thôn với tư cách là khâm sai của triều đình để tuyên chỉ, làm cho người dân trong thôn đều rất kinh ngạc, sau khi nghe được nội dung của thánh chỉ, mọi người lập tức bùng nổ.
Đặc biệt đối với những người của Cố gia, rõ ràng những bản vẽ quan trọng nhất đều thuộc về phu thê Cố Thừa Duệ, tại sao tất cả danh tiếng và phần thưởng đều thuộc về Tiền gia, việc này làm sao họ có thể cam tâm được.
"Ta có thể hiểu được tâm tình của mọi người, bên phía Cố gia có sắp xếp khác, đây chỉ là đưa phần thưởng của Tiền gia. Hơn nữa, người của tộc Cố thị các ngươi cũng không ai có bản lĩnh chế tạo hay sửa chữa guồng nước." Chu Hoài Minh lớn tiếng nói.
Mọi người nghe vậy lập tức ủ rũ, trong thế hệ trẻ, trong số những người trẻ tuổi này thì chỉ có tay nghề thợ mộc của Tiền Gia Cường là tốt nhất, những người khác thực sự không thể làm được.
"Được rồi, mọi người giải tán đi, Tiền Gia Cường ngày mai nhớ tới huyện nha báo danh." Chu Hoài Minh nói với Tiền Gia Cường.
"Vâng, thảo dân tuân chỉ."
"Không phải thảo dân, mà là hạ quan, dù thế nào đi nữa thì hiện tại ngươi cũng là quan chức, sau này nhất định phải đổi xưng hô." Trưởng thôn sửa lại.
Đồng thời, trong lòng ông ấy cũng vô cùng vui mừng, tuy rằng quan cửu phẩm là chức nhỏ, nhưng vẫn là quan trong huyện, có thể coi là có người quen ở huyện nha, sau này nếu có làm việc gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Cố gia, ông ấy lại không dám cười.
Bởi vì từ lời nói của Chu tướng quân, không khó để nhận ra lần này Cố gia có thể không thu được gì.
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của Cố gia, ông ấy cũng bình thường lại, cùng lắm là sau này hai nhà sẽ cùng nhau phát triển.
Tộc trưởng, Cố phụ và Cố nhị thúc đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi đưa Chu Hoài Minh đi, Cố nhị thúc vẫn không cam lòng hỏi: "Chu tướng quân, có phải có người chèn ép Cố gia chúng ta không?"
Chu Hoài Minh do dự một lát, cho rằng bọn họ khá hiểu rõ thế lực trong kinh thành, nên gật đầu nhỏ giọng nói: "Người ra mặt là người của Đại hoàng tử, nhưng người tiết lộ tin tức lại là Tô gia, mẫu tộc của Tứ hoàng tử."
"Đúng là một con sói mắt trắng, ta..." Cố nhị thúc vừa nghe liền cảm thấy tức giận.