Chương 264: Hứa Hôn (1)
Chương 264: Hứa Hôn (1)
Chương 264: Hứa Hôn (1)
"Nãi nãi khách khí rồi, đôi bên cùng có lợi mà thôi, nhưng mà bây giờ xem ra, tình hình năm nay cũng không lạc quan lắm, vẫn là phải nghĩ cách tiết kiệm thêm chút đồ ăn mới được."
"Đúng vậy, lúc trước bán còn dư lại có cải chíp, cải thảo, chúng ta đều phơi thành rau khô rồi." Đúng rồi, còn có khoai lang, cũng dự định phơi khô một ít. Đến lúc đó nếu các ngươi không có đồ ăn thì tới lấy, trong nhà cũng chuẩn bị không ít."
"Vâng, lúc thực sự cần ta cũng sẽ không khách sáo đâu." Chu Oánh cười gật đầu nói.
Sau đó hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Cố Tử Thu nhanh chóng bày đĩa trái cây khô ra.
Vừa lúc bốn người Cố phụ cũng dẫn người nhà trai đến, Kiều thị lập tức đứng dậy nghênh đón, Chu Oánh thấy vậy cũng đứng dậy đi theo, về phần Cố Tử Thu thì trốn vào trong phòng.
Rất nhanh một nữ nhân ăn mặc cực kì lộng lẫy xinh đẹp cười duyên đi đến, phía sau còn đi theo một cặp phu thê trung niên, một cặp phu thê trẻ tuổi, cùng một tiểu tử trẻ tuổi còn độc thân.
Bởi vậy không cần đoán cũng có thể xác định được, tiểu tử trẻ tuổi còn độc thân kia chính là vị hôn phu của Cố Tử Thu, Trương Tiểu Sơn.
Nói thật thì hắn ta có đôi mày rậm mắt to, rất chu chính, vóc dáng cũng không thấp, chỉ là tính tình có hơi ngại ngùng, gặp người lạ thì sẽ đỏ mặt.
Chu Oánh đi theo Kiều thị lại khách sáo hai câu với đối phương, chờ đến khi Kiều thị chào hỏi rồi mời bọn họ vào nhà, Chu Oánh xoay người đi vào phòng bếp.
Vừa lúc Diêu thị cũng pha trà ngon rồi cùng Lưu thị Nhất thị vào nhà chiêu đãi khách.
Tôn thị vẻ mặt tò mò hỏi Chu Oánh: "Oánh Nhi, ngươi cảm thấy Trương Tiểu Sơn kia thế nào?"
Quách thị, Cố Tử Quỳnh cùng với hai huynh đệ Cố Thừa Duệ đang thịt gà lập tức ngó ra xem.
"Tướng mạo không tệ, chỉ là rất hay đỏ mặt." Chu Oánh trả lời.
"Đỏ mặt, xem ra vẫn là một tiểu tử ngây thơ, không tệ." Cố Thừa Duệ lúc này nói.
"Tam ca, cá gọi là ngây thơ là gì vậy?" Cố Thừa Hỷ khó hiểu hỏi.
"Chính là tiểu tử đó trước mắt là vẫn chưa có tâm tư lăng nhăng gì đó."
"Lão tam, ngươi cũng đừng dạy hư Thừa Hỷ, nó còn nhỏ." Tôn thị vội nói.
"Tôn thị nói thế, ta rất xấu sao. Hơn nữa, bây giờ đệ ấy học y rồi, có một số việc chắc chắn phải dạy, đệ ấy không thể tránh được. Hơn nữa ta cảm thấy có một số việc, sớm biết cũng tốt, nói rõ cho đệ ấy, để đệ ấy hiểu chuyện gì thì ngược lại đệ ấy sẽ không bị khích động nữa."
"Vậy, việc này giao lại cho ngươi, ngươi giúp ta trông chừng nó." Tôn thị đỏ mặt nói.
"Mọi người đang nói gì vậy?" Cố Thừa Hỷ bị bọn họ nói đến mức mơ hồ, không nhịn được bèn hỏi.
"Chính là chuyện giữa nam và nữ." Cố Thừa Duệ ngẩng đầu như cười như không nói.
Cố Thừa Hỷ vừa nghe tới đó nhất thời đỏ mặt giống như mông khỉ, ngơ ngác nhìn hắn nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Thật đáng yêu, lát nữa ta dạy đệ một bài sinh lý." Cố Thừa Duệ cười to nói.
"Khụ." Chu Oánh nhìn Cố Tử Quỳnh đỏ mặt như mông khỉ, ho khan một tiếng, vội nói sang chuyện khác:" Đúng rồi, hôn sự của nhị ca còn chưa có tin tức sao?"
"Vẫn chưa, bây giờ vẫn chưa được có cao hơn hay thấp hơn cũng khó thành, bà mối cũng không muốn nói giúp nó nữa." Quách thị lắc đầu nói.
"Có thể là duyên phận chưa tới." Tôn thị cười gượng trả lời.
Sau đó nhìn thấy nhi tử của Cố Thừa Chí lảo đảo đi trên đường ở trong viện, Cố Kiệt Hào, một cậu nhóc mũm mĩm với nhũ danh là Tiểu Kiệt.
Quay đầu nhìn Chu Oánh hỏi: "Lão tam, ngươi xem Tiểu Kiệt đã biết đi rồi, các ngươi lúc nào sẽ có con."
"Đúng vậy, các ngươi chỉ thành thân sau lão đại nửa năm, đứa nhỏ này cũng không thể nhỏ tuổi hơn quá được." Quách thị phụ họa nói.
"Chúng ta không vội, chờ tình hình thiên tai qua rồi hãy nói." Cố Thừa Duệ hơi giật mình trả lời.
Sau đó thật sâu nhìn thoáng qua Chu Oánh, bọn họ không muốn sao, đương nhiên là muốn rồi mà còn là cực kì muốn có con.