Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 269: Bị Trói

Chương 269: Bị Trói Chương 269: Bị Trói Chương 269: Bị Trói
Cố Thừa Duệ thấy vậy vô cùng tức giận, hắn lớn như vậy rồi vẫn còn chưa gặp được người nào vô pháp vô thiên như thế, quả là còn mất nhân tính hơn đám người hắc bang. (xã hội đen)

Nghĩ đến liền vẫy vẫy tay nói: "Trói hết bọn chúng lại cho ta".

Đồng thời hắn lao lên trước, một cước đá bay kẻ hành hung ra.

Sau đó hắn lại đi tới nắm cổ áo tên kia, giơ tay tát mạnh vào mặt kẻ đó, cho đến khi bàn tay đau nhức mới dừng lại, sau đó nhân lúc tên kia đang choáng váng mà bẻ gãy hai cánh tay hắn ta.

Cùng lúc đó, sáu người kẻ đó dẫn đến cũng nhanh chóng bị khuất phục, nhất thời trong viện vang lên một loạt tiếng hét thảm.

Cố Tử Di nhếch nhác bật khóc khi nhìn thấy hắn dẫn người tới.

Cố Thừa Duệ thấy vậy vẫy tay với Mai thẩm, nói: "Mau đỡ tỷ ấy vào nhà."

" À À." Mai thẩm đáp lại và lập tức bước tới đỡ nàng ấy dậy.

Tuy nhiên, cả hai không trực tiếp quay trở lại nhà mà thay vào đó họ cởi dây trói cho hai đứa trẻ và cùng nhau đưa vào nhà.

"Ngươi có biết ta là ai không? Dám xen vào chuyện của ta? Ngươi có tin ta giết ngươi không." Gã nhìn chằm chằm Cố Thừa Duệ, tức giận nói.

"Ngươi cái thứ ngu ngốc này, ta đã xử lý xong, còn hỏi có dám hay không." Cố Thừa Duệ tức giận nhìn gã một cái, sau đó tiến lên cho gã một cước.

Bất quá, đối phương hiển nhiên cũng là cao thủ, chỉ là trước đó gã không có phản ứng, cho nên mới thành công.

Bây giờ đã có phản ứng, đương nhiên sẽ không đứng yên chịu đòn.

Nhưng mà cả hai cánh tay của gã đều bị tàn tật nên chỉ dựa vào bước chân để né tránh và tìm cơ hội đánh trả.

Cố Thừa Duệ thấy vậy, áp sát gã, công kích vào hạ bộ, gã tấn công không linh hoạt nên nhanh chóng bị khống chế.

Cố Thừa Duệ thấy vậy đi vòng ra phía sau, đá vào chân gã, khiến gã khuỵu xuống đất.

Nhưng cánh tay không giữ thăng bằng, vừa quỳ xuống, thân trên liền thẳng xuống, ngậm một ngụm đất.

Cố Thừa Duệ thấy vậy vội vàng sai người mang dây tới trói gã lại.

Sau đó, hắn bước đến chỗ người đánh xe, thấy y vẫn bất tỉnh, hắn lập tức bước tới bắt mạch, không ngờ y không chỉ bị thương nặng bên ngoài mà còn bị rất nhiều nội thương.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc đem y ra xe rồi nhờ người đưa y đến y quán

Lý Tứ đi tới hỏi: "Cố đại phu, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Để bọn chúng đều quỳ trước sân để chuộc tội." Cố Thừa Duệ vừa nói xong, Cố Tử Di vừa mới dọn dẹp đã đi ra nói: "Bọn chúng không cần phải quỳ, chỉ tổn làm bẩn sân nhà của ta."

"Vậy ý của tỷ là gì, đại tỷ?"

"Không phải ở đây đang có một cuộc đàn thị chính nghiêm ngặt sao? Hãy giao trực tiếp cho quan phủ."

"Vậy đại bá đợi một lát, Oánh Nhi sắp về báo tin rồi."

"Cái gì, không thể để nương biết chuyện này, nếu không..."

" Đại tỷ, vết thương phải rút ra mới lành được. Dù có đắp chặt thế nào, một ngày nào đó mủ cũng sẽ rỉ ra. Chúng ta tại sao phải giúp đỡ những tên súc sinh đó che giấu"

Cố Tử Di nghe xong lời này, cứng đờ một lát, sau đó nhớ đến cách nói chuyện của Mai thẩm, liền biết ba ấy đã kể cho hắn nghe moi chuyện rồi.

Nghĩ đến đây, dường như đã có nơi để trút nỗi tủi nhục, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt như được tự do, rồi nàng ấy quay người chạy về phòng.

Cố Thừa Duệ thừa biết nàng ấy là một người tốt nên cũng không nói thêm gì nữa, thay vào đó trói một đám người đó lại, ném vào y quán.

Sau đó hắn ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bên ngoài chờ tộc trưởng và những người khác đến.

Cuối cùng xử lý thế nào vẫn phải xem ý muốn của tộc trưởng.

Khoảng nửa giờ sau, Chu Oánh, tộc trưởng cùng phu nhân và khoảng 20 thanh niên trong tộc đi tới.

Vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng trong sân, sửng sốt một chút, tộc trưởng mới bước tới hỏi: " Thừa Duệ, tỷ tỷ của ngươi thế nào rồi?"
Bình Luận (0)
Comment