Chương 270: Áp Trận
Chương 270: Áp Trận
Chương 270: Áp Trận
"Vẫn ổn, người đi vào trước nhìn xem, con đợi ở đây." Cố Thừa Duệ đứng lên nói.
"Được, chúng ta đi vào xem trước." Tộc trưởng gật đầu, cùng Vương thị đi vào trong.
Chu Oánh thấy vậy đi tới trước mặt Cố Thừa Duệ nói: " Họ còn chưa ăn tối, chàng đang bận ở đây, để ta đến tửu điếm chuẩn bị đồ ăn."
"Đi đi, chuẩn bị tổng cộng khoảng ba mươi phần cơm, sau khi có kết quả chúng ta sẽ trực tiếp tới, nàng không cần phải tiếp tục chạy tới chạy lui nữa." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Sau khi Chu Oánh đi, Cố Thừa Duệ nhìn người trong sân viện cảm thấy mình cần phải chuẩn bị nước uống cho bọn họ.
Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, trong nhà còn có một nha hoàn tên Hỉ Nhi nhưng lại chẳng thấy đâu, vội vàng đi khắp cả viện kiếm nàng, cuối cùng lại thấy nàng đang hôn mê ở phía sau cửa phòng.
Hắn liền vội vàng ấn huyệt nhân trung để khiến nàng tỉnh lại.
Hỉ Nhi vừa tỉnh dậy thấy bóng người trước mắt nàng ta đã lập tức hét toáng lên.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng biết nàng ta trước đó đã bị doạ sợ không nhẹ, liền lùi về sau vài bước nói: "Những người đó đều đã bị không chế, ngươi mau đi chuẩn bị nước, mang đến cho khách đi."
Dứt câu hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Trùng hợp sao vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Cố Thừa Chí, Cố Thừa Chí liếc mắt một cái, nói: "Mọi chuyện đều ổn chứ."
"Đều đã không sao, chỉ là nha hoàn Hỉ Nhi của đại tỷ bị doạ ngất đi, đệ đã bấm huyệt giúp nàng ta tỉnh rồi."
"Bấm tỉnh..." Cố Thừa Chí vẻ mặt do dự không muốn nói, thầm nghĩ ngươi cũng thật biết "thương hương tiếc ngọc".
Đúng lúc Hỉ Nhi lúc này đã tỉnh táo đi ra, nhìn thấy phần nhân trung của nàng ta, hắn ta biết rõ mình đã hiểu lầm, vội vàng tránh ra nhường đường.
Chờ Hỉ Nhi đã đi khỏi, Cố Thừa Chí hỏi: "Đệ có biết tên khốn kia là ai không, ban ngày ban mặt dám xông vào phòng cướp người, cũng thật không có phép tắc gì cả."
"Đệ không biết, đệ đã bắt hắn, việc còn lại cứ để đại bá xử lý thôi, chúng ta chỉ cần canh giữ là được." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
Chuyện này cũng không phải chuyện tốt gì, cho nên càng ít người biết càng tốt, tránh cho tổn hại đến danh tiếng của Cố Tử Di.
Cố Thừa Chí nghe vậy cũng không nói gì nữa, mà cùng hắn ngồi ở ngưỡng cửa đợi một câu trả lời của trưởng tộc.
Ở bên này hai phu thê trưởng tộc sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện cũng vô cùng tức giận.
Sau đó Vương Thị liền ôm lấy Cố Tử Di khóc lóc nói: "Nữ nhi ta số thật khổ quá đi mà, sao con lại xui xẻo đụng phải tên súc sinh vậy chứ, hắn ... , hắn sao có thể đem con đi tặng người khác chứ.
Con cũng vậy, sao lại không nói với chúng ta bất cứ chuyện gì, nếu không thì bất cứ giá nào cũng không để con dọn ra ngoài ở như vậy."
"Thôi được rồi, nếu tên khốn đó là người tốt, chúng nó có thể rời xa nhau sao." Trưởng tộc nói tới chỗ này thì nhìn về phía Cố Tử Di: "Quay về đổi tên cho hai đứa nhỏ, về sau các nàng đều là tôn nữ Cố gia này, đối với nhà họ Trần bọn họ một chút cũng không có tí liên quan nào."
"Con biết rồi, cha." Cố Tử Di gật đầu nói, sau đó đỡ Vương Thị đứng dậy nói: "Nương đừng khóc, trước đó không nói với mọi người đều là do con sợ mọi người sẽ lo lắng quá mà thôi."
"Mọi người chăm sóc hai đứa nhỏ đi, ta ra ngoài xử lý những người đó." Trưởng tộc nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Cha, Lâm Đông phía sau hắn còn có chủ tử, người ra tay đừng quá ngoan độc, cứ trực tiếp đưa tới quan phủ là được rồi." Cố Tử Di vội vàng nói theo.
Trưởng tộc dừng chân nói: "Con cứ yên tâm, ta tự biết cách xử lý."
Đến tiền viện, thấy mọi người đều đang trông coi chứ không hề động tay động chân, liền biết rõ họ đang đợi mình đến xử lý.