Chương 271: Chuyển Giao Cho Quan
Chương 271: Chuyển Giao Cho Quan
Chương 271: Chuyển Giao Cho Quan
Thật sự thì trong một thời gian ngắn ông ta cũng chưa biết phải làm thế nào mới phải, nếu xuống tay quá nặng, như vậy nếu bị điều tra ra sẽ ảnh hưởng đến mọi người trong tộc, nhưng mà bỏ qua thì là chuyện không thể nào.
Hiện tại ông ta phải làm sao đây, sau khi đi đến ngồi bên cạnh hai huynh đệ Cố Thừa Chí và Cố Thừa Duệ hỏi: "Hai ngươi cảm thấy nên xử lý những người hôm nay như thế nào?"
"Theo ý kiến của cháu, đem bọn họ phế bỏ là được." Cố Thừa Chí nói.
"Phế bỏ là có ý gì?" Trưởng tộc ngẩn ra kinh ngạc nhìn hắn hỏi.
"Chính là đưa bọn họ vào cung cho làm thái giám."
Trưởng tộc nghe xong khóe miệng giật một cái, nói: "Nghe thật hả giận, nhưng có điều không thể làm vậy được, nếu làm lớn chuyện thì với chúng ta cũng không có gì tốt."
Trưởng tộc nói xong nhìn sang phía Cố Thừa Duệ hỏi: "Thừa Duệ ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Ta nghe nói, khoảng thời gian này trong huyện đang mở đường." Cố Thừa Duệ nói.
Ngoài sáng thật sự không có cách trừng phạt nào hợp lý, còn không bằng giao cho quan phủ, sau đó có thể âm thầm nghĩ biện pháp.
Trưởng tộc nghe xong có chút không cam lòng, ông ta nghĩ rằng trước đó chỉ mới làm cho bọn chúng nếm chút đau khổ mà thôi, cũng không nghĩ quá sâu xa.
Sau đó liền thở dài, nói: "Thừa Duệ, ngươi đem cánh tay hắn nối lại đi."
"Được." Cố Thừa Duệ nói xong thì đi tới, cố ý dùng sức vặn cánh tay hắn ta trở lại.
"A, a..." Lâm Đông kêu lên hai tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu.
Trưởng tộc thấy vậy hừ lạnh một tiếng, tiến lên đạp một phát lên họ hàng nhà hắn ta khiến hắn ta đau đến tỉnh cả người.
Nhưng mà lần này đau đến muốn ngất cũng không ngất đi nổi, trong thoáng chốc, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi từng giọt to như hạt đậu thi nhau chảy xuống.
Hắn ta dùng hết sức cuộn lại như một con tôm.
Sáu người đi theo hắn ta tới đây thấy vậy mặt cắt không còn một giọt máu, vì vậy cũng không dám lên tiếng bênh vực.
"Được rồi, đem tất cả bọn chúng ngay trong đêm áp giải lên huyện nha, khi trở lại ta mời mọi người dùng cơm." Trưởng tộc lúc này mới hài lòng gật đầu nói.
Nữ nhi ông ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ông ta đang không có chỗ để phát tiết lửa giận, vừa hay bọn chúng tự tìm đến tận cửa, không làm gì thì sao có thể nuốt trôi cục tức này xuống được chứ.
Nếu phải trả thù, một lão già như ông cũng không sợ, nếu không ông ta cũng không xứng là một người cha.
Đoàn người nghe xong lập tức áp giải đám bọn chúng đi ngay đến huyện nha.
Lâm Đông đau đến nổi không có khả năng bước đi, lập tức có người tiến đến đem hắn ta đỡ đứng lên.
Càng đi lại càng đau, Lâm Đông dọc đường đau đến kêu cha gọi mẫu, nhưng chẳng có một ai thông cảm cho hắn.
Đến huyện nha, Cố Thừa Duệ trực tiếp cùng trưởng tộc tìm huyện lệnh Khổng, đem tất cả mọi chuyện nói với ông ấy.
Huyện lệnh Khổng nghe xong liền tức giận vỗ bàn nói: "Cái gì, dám có người hiên ngang xông vào tận phủ bước vào tận phòng cướp người, bọn canh giữ đều chết hết rồi à."
"Thảo dân ra mắt huyện lệnh Khổng, cầu huyện lệnh vì tiểu nữ nhà thảo dân làm chủ." Trưởng tộc lúc này quỳ xuống dập đầu nói.
Đồng thời sau khi nhịn quá lâu nước mắt cũng lập tức tuôn trào.
Ông ta hận, hận tên khốn không có lương tâm kia, cũng hận mình năm đó có mắt không tròng mà chọn phải thứ như vậy.
Nhưng Cố gia bọn họ bây giờ tiền chẳng có, quyền lại càng không, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Huyện lệnh Khổng nhìn ông ta mặt đầy nước mắt, trong lòng đau xót, không quá khó để thấy đó là một người cha tốt.
Khách khí bước lên trước một bước nói: "Cố thúc mau đứng dậy đi, chuyện này ta nhất định sẽ làm cho rõ ràng."
"Cảm ơn, cảm ơn Khổng đại nhân, quay về thảo dân nhất định sẽ mang đến huyện nha cho ngài tấm bảng khắc chữ thanh liêm chính trực."