Chương 279: Lời Mời
Chương 279: Lời Mời
Chương 279: Lời Mời
Cố Thừa Duệ mang nó tới nhìn xem, da đều là da cáo trưởng thành, lông trên da rất mịn màng, da rất hoàn thiện, thoạt nhìn rất đẹp.
Sau đó hắn hỏi: "Bộ da này giá bao nhiêu tiền? Nếu phù hợp thì ta lấy hết?"
"Hai mươi lượng, không cần mặc cả." Người nam nhân trung niên nói.
Cùng lúc đó, thiếu niên há miệng nuốt xuống lời nói vừa ra khỏi miệng, tuy nhiên, từ vẻ mặt khinh thường của y, không khó để nhận ra giá của tấm da này quá cao.
Cố Thừa Duệ thấy thế, đem tấm da trả lại cho người nam nhân trung niên, nói: "Vậy ngươi giữ lại cho mình đi, cũng không rẻ hơn bình thường đâu."
"Ngài đừng đi vội, giá cả có thể thương lượng". Người trung niên thấy vậy vội cười bồi nói.
"Ngươi nếu có thành ý bán thì cho ta một cái giá thật sự đi, nếu không thì thôi đi, vào cái năm tai họa này vẫn là mua lương thực có lợi hơn."
Xem ngài nói kìa, đồ tốt chỉ có thể gặp mà không thể cầu, như vậy đi, mười lăm lượng, mười năm lượng ngài liền có thể mang tất cả đi".
"Mười lượng, bán thì chuyển lên xe cho ta, không bán thì ta liền ra khỏi thành". Cố Thừa Duệ nói xong liền trực tiếp thúc ngựa quay đầu.
"Ngài trả giá vậy quá thấp rồi, chúng ta mỗi người lùi một bước, thêm ba lượng đi, thế nào?"
Cố Thừa Duệ thấy thế liền không nói gì nữa, kéo kéo dây cương muốn xuất phát.
"Bán bán, trả ngân lượng đi". Nam nhân thấy thế vẫn là cắn răng mà bán cho hắn, ít nhất cũng thu hồi được chút vốn liếng.
Cố Thừa Duệ đưa ngân lượng cho hắn, sau đó có một thằng nhóc chất tấm da lên xe cho hắn.
Đợi người trung niên đi rồi, Cố Thừa Duệ hỏi: "Ê nhóc con, có phải ngươi sắp mất việc rồi ?"
"Còn phải hỏi ư, chỗ da này mà xử lý xong thì ta liền phải về nhà rồi".
"Nếu tiện thì ngươi có thể đến Dương Vị Cư ở Trấn Thanh Thủy xin một công việc đi" Cố Thừa Duệ cười nói xong liền bỏ lại thằng nhóc đang mặt mày ngơ ngác mà xoay người rời đi.
Hắn thấy thằng nhóc này thật lanh lợi, hơn nữa nói năng lại thành thật, nếu có thể bồi dưỡng tốt một chút chắc chắn sẽ trở thành nhân tài hiếm có.
Đến lúc hắn trở về quán rượu thì sắc trời cũng đã tối hẳn.
Sau khi cho người chuyển hết đồ vào, lại đem mười tấm vải dệt cho Lý tẩu để may quần áo mùa hè cho mọi người.
Số còn lại thì chuyển hết vào phòng chính, sau đó mang dược liệu đi đến hiệu thuốc bắc, sau khi nhập sổ sách xong thì nghĩ đến ba người đang bị thương, cuối cùng vẫn là không yên tâm, quyết định đi qua thẩm vấn bọn chúng một chút.
Mà ba người bị giam bị ruồi bâu phiền cả buổi chiều, hơn nữa miệng vết thương dính máu vô cùng thu hút mấy con ruồi, quan trọng hơn là càng ngày càng sưng đỏ lên, người cũng bắt đầu phát sốt.
Vừa nhìn thấy Cố Thừa Duệ, lập tức nhớ lại lời hắn nói lúc trước, sợ rằng cuối cùng thật sự sẽ vì cứu chữa không kịp mà mất mạng.
Vì thế, người ở giữa liền trực tiếp hỏi: "Ngươi rốt cục muốn biết điều gì?"
"Nghĩ thông suốt rồi?" Cố Thừa Duệ tiến lên trước hỏi.
"Đúng vậy, chỉ có điều ngươi phải đồng ý nhanh chóng chữa trị vết thương cho bọn ta".
"Không thành vấn đề, ta chính là đại phu". Cố Thừa Duệ nói đến đây, liền tiến lên xem xét qua miệng vết thương của bọn chúng nói: "Trời ạ, hôm nay thời tiết quá nóng, chưa đến ba canh giờ mà miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa rồi".
Ba người nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng, hai người còn lại cũng vội vàng hét lên: "Ngươi muốn biết gì thì nhanh hỏi đi".
"Các ngươi có thân phận gì?
Ai bảo các ngươi dẫn dụ nạn dân đến Huyện Vận Hà?
Các ngươi đến đây còn có nhiệm vụ nào khác không?
Đáp một câu ta cứu một người, thỏa đáng chứ". Cố Thừa Duệ mặt mày nghiêm túc nói.
Ba người nghe xong, nhìn nhau một lúc sau đó người ở giữa cười khan đáp: "Ngươi đang nói gì thế, bọn ta nghe không hiểu, bọn ta chính là nạn dân, còn về vì sao lại chọn nơi này thì là do ở đây có núi cũng có sông, điều này thì có gì lạ chứ".