Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 280: Chuột Tới Giúp

Chương 280: Chuột Tới Giúp Chương 280: Chuột Tới Giúp Chương 280: Chuột Tới Giúp
"Vậy sao, vậy các ngươi cố giữ lấy thân đi, hình phạt cho kẻ trộm ở Huyện Vận Hà này tương đối nặng, ta nghĩ cũng chẳng cần cứu chữa cho các ngươi làm gì." Cố Thừa Duệ nói xong liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Xì...". Lúc này người bên phải hít vào một hơi, cảm giác được có thứ gì đó chuyển động chỗ miệng vết thương trên chân mình, cơn đau thấu tim đó khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Nghĩ đến Cố Thừa Duệ nói lúc trước về việc bị giòi ăn thịt mà toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh giữa tiết trời nắng nóng, vội vàng hét theo: "Đừng đi, ta nói".

Cố Thừa Duệ đứng lại một chút, chỉ có điều cũng không quay đầu, bởi vì hắn biết rõ nếu không để cho chúng thật sự cảm nhận được nỗi đau thì bọn chúng sẽ không mở miệng.

Nghĩ đến đây hắn trực tiếp quay về tiểu viện đi ngủ.

Người ở giữa lập tức quát lên: "Được rồi, người cũng đi rồi, ngươi đừng có hét nữa.

Chỉ có điều, người nghĩ cho kỹ, người nhà của chúng ta còn ở Huyện Dương Lâm, nếu tiết lộ chút thông tin gì để phu nhân biết được, bọn họ sẽ bị nguy hiểm".

"Đúng vậy, đừng nghe hắn nói bậy, hắn không dám giết người đâu, nếu không lúc đó bọn chúng cũng không đưa Lâm nhị quản gia đến Huyện nha". Người bên trái nói.

"Đều im miệng hết cho ta, miệng vết thương của ta có giòi, chúng nó đang cắn vào thịt ta". Người bên phải kêu thảm nói.

Tiếp đó mồ hôi lạnh cứ giống như mưa mà không ngừng tí tách rơi xuống.

Hai người còn lại nhìn mà nhất thời kinh hãi, lập tức cúi đầu nhìn xuống chỗ vết thương của hắn.

Bọn chúng tuy là không nhìn thấy giòi như lời hắn nói, nhưng cứ nhìn những thớ thịt gần miệng vết thương của hắn không ngừng giật giật là biết, hắn đang phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng.

Hai người nhìn nhau một cái liền hiểu, lời Cố Thừa Duệ nói lức trước tuyệt đối không phải là không có căn cứ, không xử lý miệng vết thương không những thu hút ruồi đến mà còn có thể dẫn đến bất cứ loài côn trùng nào.

Tuy nhiên cả hai đều bị trói chặt vào cột, cho nên bọn chúng căn bản không có cách nào giúp đỡ, vì thể cả hai bắt đầu tìm cách cởi dây trói.

Nhưng mà người trong thôn hàng ngày đi theo Lão Ngụy giết trâu mổ bò, kỹ thuật buộc trói của họ tuyệt đối là hạng nhất.

Hai người giằng co nửa ngày, mệt đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà dây trói chẳng lỏng ra chút nào, ngược lại còn càng ngày càng chặt.

Chỉ đành dừng lại, đợi Cố Thừa Duệ đến.

Chẳng qua bọn chúng chẳng đợi được Cố Thừa Duệ đến, mà thứ đến lại là chuột.

Khi bọn chúng phát giác ra chuột muốn cắn vết thương của mình, kẻ nào kẻ nấy mặt đều biến sắc, trở nên hoang mang sợ hãi.

Phải biết rằng chuột là loài động vật bẩn thỉu, nếu để bọn chúng cắn vào vết thương, không biết sẽ lây truyền thứ bệnh dịch gì.

Sau đó ba người vừa hét vừa la, vừa đá chân, nhưng mà chẳng có ích gì cả, bọn chuột cứ thể trèo lên vết thương của chúng.

"Aaaaa..." Người ở giữa bị cắn trước liền kêu thảm một tiếng, sau đó nhìn xuống mười mấy con chuột lớn nhỏ khác nhau đang chạy nhảy trên mặt đất, lúc này nào có thể quan tâm gì chủ nhân với người nhà nữa.

Lập tức hoảng loạn hét lên: "Cứu mạng, chúng ta nói, chúng ta nói hết, mau gọi đại phu đến cho chúng ta đi".

Hắn vừa mở miệng, hai người bên trái, phải không do dự nữa, liền hét to theo, thanh âm không những vang thẳng lên trời mà còn truyền đi ba vòng quanh thôn, đánh thức cả những người đang ngủ.

Càng không nói đến việc đánh thức hai người canh giữ đang ngủ gật ngay bên ngoài.

Nghe được âm thanh bên trong, họ nhìn nhau sau đó liền xông vào, khi thấy bọn chúng bị chuột cắn liền bị dọa sợ, lập tức chạy tới dùng gậy bắt đầu đuổi chuột.

Cuối cùng bọn chuột cũng bị đuổi đi, nhưng ba người kia vì vết thương bị cắn, bị đánh mà ngất xỉu.

Hai người canh giữ nhìn nhau, sau đó một người ở lại đề phòng chuột, một người nhanh chóng chạy đi tìm Cố Thừa Duệ.
Bình Luận (0)
Comment