Chương 281: Mục Đích
Chương 281: Mục Đích
Chương 281: Mục Đích
Cố Thừa Duệ nghe thấy bọn chúng bị chuột cắn, cũng biết không thể trì hoãn thêm nữa, hắn lập tức ngồi dậy, cầm theo hộp thuốc đi đến căn phòng giam giữ đám người.
Nhìn thấy ba kẻ đang ngất đi liền lấy ra một lọ thuốc khử trùng nhỏ từ hộp thuốc, bắt đầu khử trùng cho bọn chúng.
Xử lý xong vết thương cho ba người, hắn cười nham hiểm vẩy một chút nước muối lên miệng vết thương của chúng.
Cùng một trận hét thảm, ba người đó lại lần nữa tỉnh dậy.
Nhìn thấy Cố Thừa Duệ đang đứng trước mắt, người bên phải lập tứ hô lên: "Chúng ta nói, chúng ta nói, xin ngươi nhanh chóng lấy thứ trên miệng vết thương của chúng ta ra."
Hai người còn lại thấy vậy cũng không phản bác lại.
Cố Thừa Duệ nhìn thái độ của bọn chúng đã xuống nước, mới chỉ vào nửa con rết bị ném dưới đất nói: "Ta đã làm sạch miệng vết thương cho các ngươi, tuy nhiên chỉ có một nửa con rết, hẳn là bị chuột căn chết rồi."
Sau đó hắn ngáp một cái, dựa vào cạnh bàn bát tiên nói: "Nói đi, ta đang buồn ngủ lắm, không có sức lực lãng phí cùng các ngươi ở đây."
Ba người nghe vết thương đã được xử lý xong thì liền vui mừng, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên vết thương đã vô cùng sạch sẽ nhưng lại thấy không được bôi thuốc hay băng bó gì.
Người ở giữa liền nói: "Sao ngươi không băng bó cho cho bọn ta?"
"Các ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ta có thể làm sạch vết thương cho các ngươi đã là nhân từ lắm rồi" . Cố Thừa Duệ nói xong quay người bắt đầu thu dọn hộp thuốc.
Người bên phải lập tức nói:"Bọn ta nói, bọn ta đúng là phụng mệnh huyện lệnh Trần Đại của huyện Dương Lâm, xúi giục nạn dân đến Huyện Vận Hà."
Cố Thừa Duệ gật gật đầu, nhìn hai người còn lại.
"Bọn ta là người của phu nhân Trần đại nhân- Triệu tiểu thư, nói thẳng ra lần này tới là để báo thù cho Lâm Đông Lâm nhị quản gia." Người bên trái nhanh chóng trả lời.
Người ở giữa nghe hai người kia trả lời thì rủa thầm một tiếng, thế mà lại để lại câu hỏi quan trọng nhất cho hắn.
Sau đó hắn liền mở miệng nhưng vẫn không dám nói ra lời nào.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cười lạnh một tiếng, không để ý đến người nọ, mà bước đến trước hai người còn lại một lần nữa rửa vết thương, bôi thuốc và băng bó sau đó thu dọn hộp thuốc rồi quay người rời đi.
Người ở giữa thấy cảnh này thì trong lòng run lên, trong đầu tập tức nhớ lại lúc cảm giác đau đớn thấu tâm can khi bị chuột cắn lúc trước.
Bây giờ chỉ có mình hắn không được băng bó, đến lúc chuột đến chắc chắn cũng chỉ tìm tới mình hắn, nghĩ đến đây liền vội vàng hét lên: "Bọn ta lần này tới đây, ngoài việc đưa nạn dân tới báo thù Khổng Huyện lệnh ra, thì còn muốn báo thù Tiền phu nhân Cố Tử Di.
Bọn ta, bọn ta tra được ngươi lần trước đã giúp cho Cố Tử Di thoát khỏi nguy hiểm, cho nên mới cố ý đến thôn."
"Báo thù Cố Tử Di, báo thù như thế nào?" Cố Thừa Duệ xoay đầu hỏi.
Đồng thời dùng ánh mắt sắc như dao nhìn vào người ở giữa.
Người đó bị dọa sợ, nuốt nước miếng sau đó lắp bắp đáp lại: "Hủy, hủy đi sự trong trắng của nàng ta, tốt nhất là ép nàng ta phải chết."
"Tiểu thư nhà các người đúng là không biết xấu hổ, đúng thật là người bỉ ổi nhất thiên hạ." Cố Thừa Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba người nghe thấy thế trong lòng muốn phản bác, nhưng bọn chúng hiện tại lại không dám.
Tuy nhiên trong lòng chúng thì rất rõ, Triệu Tú Anh thật sự rất quá đáng, chiếm đoạt của hồi môn của người ta, đuổi người ta đi không nói lại còn muốn đuổi cùng giết tận.
Nhưng mà bọn chúng chỉ là hạ nhân, không cần biết đúng sai chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Cố Thừa Duệ cũng không làm khó dễ bọn chúng nữa mà trực tiếp hỏi: "Lần này phái tới tổng bao nhiêu người, những kẻ còn lại ở đâu"