Chương 286: Kết Hôn (2)
Chương 286: Kết Hôn (2)
Chương 286: Kết Hôn (2)
"Vậy mình phải thương lượng một chút, nếu không nếu thật sự để bọn họ tiến vào thôn, vậy hoa màu trồng trọt hoá ra uống phí cả rồi." Lục thẩm tiếp lời.
"Nói đến trồng trọt, lúa mì ở thôn chúng ta năng suất ra sao thế? Một mẫu có thể sản xuất bao nhiêu cân?" Chu Oanh tò mò hỏi.
"Không đáng nhắc tới. Lúa mì trổ bông, sâu bọ rất nhiều, trong quá trình kết hạt thì thiếu nước, hạt giống không lép đã là được lắm rồi." Bạch Thạch thở dài.
"Quả thực, lúa mì năm nay, ba mươi hoặc bốn mươi cân một mẫu đã được coi là tốt. Nhưng mà, loại khoai lang ta bảo trồng lại chịu hạn khá tốt, phát triển lại mạnh mẽ, cho dù ăn dây khoai lang hàng ngày vẫn có thể sống được." Lục thẩm gật gù.
"Vậy thì mong mọi người đành chịu chút vất vả chăm sóc tưới tắm khoai lang. Nói không chừng, khoai lang sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng cho thôn ta." Chu Oanh đáp.
"Đúng thế. Bất quá bây giờ muốn tưới cũng chỉ có thể tưới được cho vườn rau với khoai lang nhà mình mà thôi.", Bạch thị nói.
Những người khác nghe xong cũng không vui, bởi các nàng cũng hiểu rõ. Lấy nước trong giếng còn không biết có thể tưới được mấy lần. Nếu không kiên trì nổi tới ngày thu hoạch, các nàng sợ rằng những ngày sau không thoải mái được rồi.
Ngay khi cả đám người ngồi trầm mặc, Vương thị mang theo Cố Tử Di cùng tức phụ Phương thị đi tới."Ây cha, chuyện gì đây, làm sao mọi người đều ngồi im như thóc cả thế này?."
"Tại vì mới nói chuyện đất đai hoa màu đó," Chu Oanh đứng dậy nhường ghế."Người mau ngồi đi."
Sau đó, nàng cũng Cố Tử Di và mẫu nhi Phương thị chào hỏi: "Đại tỷ, hai đứa bé đâu, sao tỷ không đưa chúng nó tới đây vậy?"
"Thừa Tự mang theo hai đứa nó đi chơi rồi, chút nữa sẽ tới ngay." Chu Tử Di mỉm cười trả lời.
Chu Oanh nhấc ấm nước lên muốn rót trà, lại phát hiện trong ấm không còn chút nước nào, đành phải lên tiếng."Mọi người cứ trò chuyện, ta đi đun thêm chút nước," nói xong liền mang ấm nước ra ngoài.
Những người khác thấy thế thì quay sang Tử Di, hỏi han chuyện sinh hoạt trên trấn của nàng ra sao.
Phương thị trông thấy như vậy, cũng tiện thể đem con đi tìm Cố Tử Thu đang ngồi đợi gả.
Chu Oanh vừa xách ấm nước vào nhà, nhà trai vừa kịp đánh xe ngựa tới đón tức phụ. Cố Thừa Hỉ lập tức mang theo một đám tôn tử trong nhà ra đón khách, cũng đòi chút hồng bao với bánh kẹo, đòi được mới để cho đám rước tức phụ vào cửa đón người.
Sau đó, ở cửa phòng Cố Tử San, nhà trai lại bị chặn lại đòi hồng bao, phải đưa thêm thì cửa phòng mới mở.
Cố Thừa Chỉ đi vào, cõng Cố Tử Thu trong khuê phòng ra, chờ đôi phu thê mới đến sảnh chính bái biệt cha nhạc mẫu thì đám đón tức phụ mới lại lên đường.
Kiệu hoạ vừa mới đi, Cố Nhị thẩm nước mắt đầy mặt bưng một chậu nước ra ngoài, sau đó đứng trong cổng hất chậu nước ra ngoài đường, rồi cứ đứng đó chăm chăm nhìn kiệu hoa rời đi, khóc rấm rứt.
"Thật đúng là, nữ nhi gả rồi như bát nước đổ đi." Chu Oanh cảm khái nói một câu.
"Vậy nên mới nói nữ nhân chúng ta số khổ. Nhà mẹ đẻ dù tốt tới đâu, gả đi rồi thì chỉ có thể tính là người ngoài. Còn nhà chồng thì sao, trước khi gánh vác việc nhà thì không được coi là người thân." Quách thị lên tiếng.
Chu Oanh sửng sốt một chút, rồi đáp lại."Vậy nên nữ nhân vẫn phải biết tự cường, không thể quá ỷ lại vào bất kỳ ai khác."
Theo tính tình của Lưu thị, tương lai nữ nhi bà Cố Tử Thất nếu không thể gả cao, vậy thì bà cũng không thèm quan tâm sống chết của nữ nhi. Thế mối nói nàng chỉ có thể tự mình đứng lên.
Còn nàng có hiểu được điều ấy hay không, cái đó Chu Oanh không quản được.
Nàng quay người, bỏ vào nhà trong.
Giữa trưa, sau khi khai tiệc, bởi vì phu thê Cố Thừa Chí cùng Thừa Nghiệp đã đi đưa tức phụ rồi, nên đành phải để Cố Thừa Duệ hỗ trợ Cố phụ và Cố Nhị thúc tiếp rượu khách khứa tới thăm.