Chương 294: Thu Xếp Ổn Thỏa
Chương 294: Thu Xếp Ổn Thỏa
Chương 294: Thu Xếp Ổn Thỏa
"Sao có thể tức giận, đây là chuyện sớm muộn, sớm nói họ biết thì chúng ta cũng bớt lo lại, ít nhất tiếp sau đây chúng ta cũng không cần lo thôn trang bị trộm nữa?"
"Chàng nói, ông ấy sẽ..."
"Không sai, ta nghĩ ông ấy đóng cửa Hồng Vận Lâu sớm hơn là muốn canh giữ ruộng khoai lang trắng ở thôn trang." Cố Thừa Duệ nói đến đây liền ngừng lại: "Đúng rồi, vậy Dương Vị Cư của chúng ta có phải cũng nên đóng cửa không. Đợi ngày mai đóng cửa lều phát cháo, ta sợ sẽ xảy ra hỗn loạn."
"Không đóng, bây giờ nói thế nào mỗi ngày cũng thu vào mấy chục lượng bạc đấy.
Nếu đóng cửa thì, làm sao chúng ta nuôi nổi một đám người ăn không ngồi rồi, những ngày tháng sau này phải sống thế nào." Chu Oánh nói đến đây liền dừng lại giây lát: "Cùng lắm thì, tăng giá bán điểm tâm và cơm, như vậy cũng tiết kiệm được không ít."
Cố Thừa Duệ thấy nàng kiên quyết, chỉ có thể nói: "Được rồi, nhưng phải tăng cường bảo vệ, ngoài ra nếu trấn trên xảy ra hỗn loạn thì nàng phải đóng cửa."
"Được, ta nghe lời chàng." Chu Oánh gật đầu đáp.
Ngày hôm sau, phu thê hai người còn chưa ra khỏi nhà, Lưu chưởng quỹ đã ngồi xe ngựa đến.
Cố Thừa Duệ ngẩn người chốc lát rồi mời người vào: "Lưu thúc ăn chưa, nếu chưa ăn thì trong nhà còn mì sợi khô, làm cho thúc bát mì với hai quả trứng gà."
"Ăn rồi, lần này ta đến là vì có chuyện cần bàn bạc." Lưu chưởng quỹ lắc đầu nói.
"Thúc nói." Cố Thừa Duệ nói.
"Ta muốn dẫn người đến ở thôn trang của các ngươi, không biết có được không?" Lưu chưởng quỹ hỏi.
Cố Thừa Duệ và Chu Oánh nhìn nhau liền vui mừng, đương nhiên không thể hiện lên mặt, sau đó Chu Oánh hỏi: "Người là vì ruộng khoai lang trắng?"
"Đúng vậy, nếu đã là thứ đồ tốt, có khổ có mệt thế nào cũng phải giữ lại."
"Được, nhưng còn nước..."
"Nước và lương thực, cũng như chuyện ở thì không cần lo lắng, chúng ta tự sắp xếp."
"Người đang muốn đào giếng?"
"Thử đi, mảnh đất rộng như vậy, lại ở dưới chân núi, sẽ có thể tìm được mạch nước ngầm."
"Ta cũng đang có ý đó, vậy làm phiền người rồi."
"Không thành vấn đề, nhưng đến lúc đó các ngươi phải đưa ra nhiều hạt giống mới được."
"Không thành vấn đề, trên thôn trang đều cho người, đến lúc đó chúng ta lại lấy trong thôn là được."
"Vậy quyết định như vậy, các ngươi không được hối hận."
"Không hối hận." Cố Thừa Duệ và Chu Oánh cùng lúc gật đầu, sau đó hai người dẫn ông ấy đi đến thôn trang.
Thật ra hai cái thôn cách nhau không xa, chỉ là một cái ở phía nam con sông, một cái ở phía bắc thôi, chẳng qua cũng chỉ là một đường thẳng thôi.
Cho nên nói, thôn Hạ Hà là một cái thôn nhỏ gần núi hơn, bởi vì thiếu đất canh tác nên trở thành chăn trại chăn nuôi.
Đến bên ngoài thôn Hạ Hà liền trông thấy khoảng hai mươi người đàn ông khỏe mạnh đang đứng đó đợi, bên cạnh họ dừng hơn mười chiếc xe bò, bên trên được đựng đầy đồ.
Hơn nữa ai cũng cao ráo, nhìn qua đều là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Vừa thấy họ đi đến lập tức cung kính gọi: "Lưu quản sự, Cố đại phu, Chu chưởng quỹ."
"Đây là người ta đưa đến." Lưu chưởng quỹ đi lên nói.
"Hoan nghênh, về sau an toàn của thôn trang đều nhờ các vị." Cố Thừa Duệ tiến lên nói.
Sau đó nói với Lưu chưởng quỹ: "Ta có một đề nghị nhỏ?"
"Ngươi nói."
"Ta thấy các vị đều là người luyện võ, ở thôn trang ta cũng có một đám người đang học võ, nên hi vọng khi các vị rảnh rỗi có thể chỉ họ một ít võ công."
"Chuyện này không thành vấn đề, chuyện này ngươi không nói bọn ta cũng sẽ làm, nếu không chỉ dựa vào mấy người bọn ta cũng không thể nào đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thôn trang."
"Vậy được, chúng ta vào đi." Cố Thừa Duệ nói xong liền dẫn họ vào thôn trang, sau khi tìm thấy đám người Thường Thuận, Tiền Tráng, liền giới thiệu họ với nhau.
Cuối cùng nơi đóng quân của mấy người Lưu chưởng quỹ được sắp xếp ngoài rìa tứ hợp viện.