Chương 295: Gặp Trộm
Chương 295: Gặp Trộm
Chương 295: Gặp Trộm
Không sai, chính là nơi đóng quân, bởi vì họ mang cả lều đến, đúng là bớt việc cho hắn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, phu thê hai người lại dẫn Lưu chưởng quỹ đến làm quen với lão Ngụy thúc, sau đó liền trở về trấn trên.
Sau khi vào trấn mới phát hiện, con đường vốn dĩ ít người nay lại náo nhiệt hẳn, nhưng đa số đều là người tị nạn, bên cạnh đó ăn mày cũng nhiều.
Cố Thừa Duệ thấy vậy liền dừng xe ngựa lại nói với Chu Oánh: "Thấy chưa, ăn mày trên đường rất nhiều, mọi người mở cửa kinh doanh thức ăn nhất định phải cẩn thận."
"Ta biết rồi, chàng cũng vậy, nếu không thể xuất chẩn (*) thì cố gắng đừng xuất chẩn nữa." Chu Oánh gật đầu nói.
(*) Xuất chẩn: đến khám bệnh tại nhà.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đúng là ăn mày xung quanh tửu lâu của họ rất nhiều, xem ra thật sự phải cẩn thận.
Sau khi đi vào tửu lâu, nhắc nhở Tôn Hoành Lương để hắn ta cẩn thận hơn.
Hơn nữa còn nói, cơm thừa, thức ăn còn dư mỗi ngày có thể chia cho mấy người ăn xin.
Sau khi đến hậu viện, nhìn một đám ăn mày rảnh rỗi không có gì làm, nghĩ đến mấy người Lưu chưởng quỹ ở thôn trang, nếu không nhờ vả thì thật lãng phí, liền đi đến nói: "Có ai muốn tiếp tục học võ công không?"
"Bà chủ, ở đâu có thể học được?" Trụ Tử lập tức đứng lên hỏi.
"Ở thôn trang của chúng ta, nếu các ngươi muốn học, buổi chiều liền thu dọn hành lý của các ngươi, buổi tối ta đưa các ngươi qua đó. Ngoài ra, đến thôn trang phải làm việc nông, không ai được phép lười biếng, nếu không ta sẽ không thu lưu các ngươi nữa." Chu Oánh nói đến đây liền nghiêm túc hỏi: "Đã hiểu hết chưa?"
"Đã hiểu, bà chủ, chúng ta sẽ làm việc thật chăm chỉ."
"Được, muốn đi thì buổi trưa trở về thu dọn hành lý." Chu Oánh nói xong liền xoay người đến nhà kho kiểm kê.
Nhưng nói thật, lương thực ở đây thật sự không kiên trì được bao lâu nữa, cũng may các loại thịt còn không ít, nên có thể tiếp tục kiên trì thêm một thời gian.
Lúc buổi trưa, Chu Oánh phát hiện khách trong tửu lầu nhiều hơn gấp đôi bình thường, hơn nữa có đủ loại người.
Sau khi nghe ngóng liền biết không chỉ Hồng Vận Lâu đóng cửa, trấn trên ngoài trừ hai cửa hàng thức ăn nhỏ ra, các cửa hàng còn lại đều đóng cửa.
Sau đó liền đi xung quanh dạo một vòng, phát hiện đến cả cửa hàng lương thực và dầu cũng đóng cửa, chỉ có một số cửa hàng bán đồ dùng vẫn còn mở.
Rồi đi theo hàng nhóm đang xếp hàng đến nha môn nhỏ của trấn, lúc này mới phát hiện các loại lương thực phụ (*) đã được bán, nhưng dựa vào màu sắc có thể đoán được thành phần bên trong rất hỗn tạp.
(*) Lương thực phụ: như ngô, cao lương, các loại đậu.
Nhưng giá cả lại không tính là thấp, ba văn tiền một cân.
Hơn nữa, mỗi hộ gia đình, mỗi nhân công một ngày chỉ được nhận một cân, mấy đứa nhỏ chỉ có nửa cân, số lượng này chỉ có thể đảm bảo mọi người không chết đói.
Bên cạnh đó, còn nghe thấy người khác oán trách:
"Ôi, Đông Dương này chắc không kiên trì được lâu, không có cháo thì không nói, còn không giành được nước, đến lương thực phụ còn mắc như vậy."
"Không có cách nào a, tình hình Đông Dương bây giờ cũng không lạc quan, chúng ta vẫn nên nghĩ cách tích góp ít lương thực rồi tiến về phía nam thôi."
"Với cách bán này thì tích góp thế nào được."
"Trên núi vẫn còn thứ có thể ăn được, ngày thường chúng ta ăn đồ tươi, vậy thì có thể để dành được rồi."...
"Lão thúc, thúc nói, có phải phủ Đông Dương cũng hết lương thực rồi đúng không."
"Tám phần là vậy, nghe nói tình hình năm ngoái ở đây cũng không tốt, chỉ dựa vào sông hồ nhiều nên mới thu hoạch được một ít."
"Vậy chúng ta phải làm sao, nghe nói người ở thôn Dương Thụ tìm được nước ở trên núi, còn tìm thấy không ít rau rừng và thịt thú rừng, chúng ta có nên đi thử không?"
"Vậy phải đi vào rừng sâu, đừng nói mọi người, đến cả các loại côn trùng cũng có thể lấy mạng chúng ta, nếu thật sự không còn cách nào chỉ có thể tiến về phía nam thôi."...