Chương 296: Báo Án
Chương 296: Báo Án
Chương 296: Báo Án
Chu Oánh đứng tại chỗ một lúc, sau khi biết đa số mọi người đều có suy nghĩ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về nhà.
Nhưng cũng thả lỏng quá sớm rồi, sáng sớm ba ngày sau, Chu Oánh đến tửu lâu liền thấy mấy người Phương Thanh đều mặt mũi bầm dập, ngây ra chốc lát rồi hỏi: "Các ngươi sao vậy?"
"Bà chủ, tối hôm qua tửu lâu của chúng ta có trộm." Phương Thanh che miệng nói không rõ ràng.
"Vậy các ngươi sao vậy, vết thương của mọi người nghiêm trọng không?" Chu Oánh vội vàng hỏi.
"Cũng tạm, đều là vết thương ngoài da, sau khi dùng thuốc bình thường của Cố đại phu thì đều ổn cả rồi."
"Vậy thì tốt, biết là ai làm không?"
"Chính là đám người tị nạn đó, chúng ta đánh bị thương hai người, nhưng nghe ý của họ sẽ về phía nam trong đêm." Triệu Thành nói đến đây liền tự trách: "Tuy không để họ trộm được lương thực, nhưng trong lúc giằng co đã làm đổ hai bao gạo, một bao bột mì đen."
Bà chủ bởi vì tin tưởng hắn ta, nên vẫn luôn giao mọi việc của tửu lâu cho hắn ta xử lý, không ngờ hắn ta lại thất trách.
"Những kẻ vong ân bội nghĩa này, phát cháo cho họ trong thời gian dài như vậy, đến cuối lại quay ngược lại cắn chúng ta." Chu Oánh tức giận nói.
Sau đó quay người nói: "Không được, ta phải đi báo án."
"Không cần, vô ích thôi, bọn chúng đã chạy từ lâu rồi." Phương Thanh lắc đầu nói.
"Sao lại vô ích, báo quan rồi thì ít nhất các quan binh sẽ tăng cường tuần tra, sau đó đám người đó sẽ không dám điên cuồng như vậy nữa." Chu Oánh nói xong liền quay người đi tìm Điền Kính Trung, đem chuyện này nói với ông ấy.
Điền Kính Trung nghe xong thở dài nói: "Không giấu gì ngươi, chỉ trong sáng nay đã có ba nhà ở trấn trên đến báo án rồi, các hộ gia đình giàu có ở thôn dưới nghe nói cũng bị cướp. Nhưng ta cũng hữu tâm vô lực (*), quan binh được phân đến trấn chúng ta chỉ có năm mươi người, cũng không lo được hết, nên các ngươi chỉ có thể tự tăng cường bảo vệ thôi."
(*) Hữu tâm vô lực: có mong muốn và ý định, nhưng không có sức lực để thực hiện chúng.
"Nếu nói như vậy, đám người tị nạn đó đã bàn bạc trước rồi?"
"Đúng, rất có thể là sau khi một đám người muốn tiến về phía nam, liền muốn cướp một ít lộ phí trước khi đi."
"Vậy nếu chúng ta bắt được..."
"Tùy các ngươi xử lý, một lát ta sẽ đến nhà kho mà người tị nạn ở, cảnh cáo một phen.
Nếu ai còn trộm cướp, sau khi bị bắt dù sống hay chết, quan phủ cũng sẽ không quan tâm."
"Có câu này của ngài thì ta yên tâm rồi, vậy ngài tiếp tục bận rộn, ta trở về trước." Chu Oánh nói xong liền ra khỏi cửa nha môn, vừa hay bắt gặp trưởng tộc đang vội vàng tìm đến.
Ngây ra một lúc rồi tiến lên gọi: "Lão trưởng tộc, người đây là..."
"Chu Oánh à, ta đi báo án trước rồi chúng ta nói tiếp." Trưởng tộc nói xong liền chạy vào nha môn.
Chu Oánh thấy vậy cũng không cản ông ta, mà đứng ở một bên đợi.
Quả nhiên không bao lâu sau, trưởng tộc ủ rũ đi ra, thấy Chu Oánh liền hỏi: "Không phải ngươi cũng đến báo án chứ?"
"Không sai, hôm qua tửu lâu của ta xém chút nữa đã bị cướp, cũng may phát hiện kịp thời nên tổn thất không lớn." Chu Oánh nói đến đây liền hỏi: "Trong thôn xảy ra chuyện gì sao?"
"Là xưởng ép dầu của chúng ta bị trộm mất hơn một trăm cân dầu đậu phộng và khoảng một nghìn cân bánh sau ép dầu." Trưởng tộc nói đến đây liền buồn phiền nói: "Cũng vì đã ngừng sản xuất nên mới lơ là bên đó, nếu không cũng không đến nổi bị mất nhiều đồ như vậy."
"Cũng không thể trách ngài được, ai có thể ngờ được sẽ là một đám ăn cháo đá bát chứ.
Nhưng những thứ đó vẫn nên chia đi, hoặc để trong nhà, nếu không vẫn sẽ dẫn dụ trộm vào."
"Cũng phải, sau khi trở về ta sẽ xử lý." Trưởng tộc tán đồng gật đầu nói.
Sau đó hai người trò chuyện vài câu, trưởng tộc liền đến nhà Cố Tử Di.