Chương 297: Chiến Đấu Chống Lại Người Tị Nạn
Chương 297: Chiến Đấu Chống Lại Người Tị Nạn
Chương 297: Chiến Đấu Chống Lại Người Tị Nạn
Còn Chu Oánh trở về tửu lâu, bắt đầu cắt gọt các thanh tre cỡ lớn, nếu Điền trạm trưởng đã nói đánh chết cũng không truy cứu, vậy nàng cũng không cần kiêng dè gì nữa.
Buổi tối, phu thê hai người ở lại tửu lâu.
Nhưng có thể lời cảnh cáo của Điền Kính Trung có tác dụng, nên ba ngày tiếp theo ở trấn trên cũng rất yên bình, người tị nạn cũng rời đi ngày càng nhiều.
Cho đến buổi tối ngày thứ năm, đa số mọi người đều đã buông lỏng, cuối cùng cũng có người đi vào từ cửa sau.
Đầu tiên là bột ớt từ trên cửa đổ xuống, bột ớt khiến tất cả mọi người đều sặc đến ho không ngừng, la hét.
Tiếp đó là một bẫy tre, tuy không đến nổi gây trọng thương, nhưng đổ máu là chuyện đương nhiên.
Cho nên, hiện tượng một mảng hỗn loạn, tiếng la hét ngày càng thảm thiết.
Nhất thời kinh động người trong nhà lập tức tỉnh dậy, lập tức chen lấn nhau chạy ra.
Khi phu thê Chu Oánh đi ra, một đám người đang vùng vẫy ở trước cửa, cũng có mấy người xông vào nhà kho.
Chu Oánh lập tức lấy cái nỏ ra, bắn vào chân người đầu tiên xông vào nhà kho.
Cùng lúc đó, Cố Thừa Duệ cũng cầm một cây sào xông lên.
Trước cửa nhà kho, sau khi chân của người đầu tiên bị bắn trúng liền la hét thảm thiết, ngã xuống đất, đám người ở phía sau không ngừng lại kịp, nên mấy người liền bị hắn ta kéo ngã.
Những người còn lại, vừa đứng vững còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Cố Thừa Duệ cầm cây sào xông đến đánh mấy cái, tiếng kêu la lại xuất hiện.
Mấy người Triệu Thành thấy vậy liền cầm dây thừng chạy đến, sau đó giống như cột đám người đó như đang xiên châu chấu.
Trước cửa, người bị thương nhẹ thấy Chu Oánh đứng một mình, lập tức xông về phía nàng.
Chu Oánh lập tức cất cây nỏ đi, đổi thành cây sào chạy lên đánh vào mặt họ.
Nếu đã dám đến cướp, vậy thì không cần mặt mũi nữa.
Hơn nữa, đánh mặt đau sẽ khiến người mắt đổ đom đóm, hoặc đầu óc không linh hoạt nữa sẽ khiến họ hành động chậm chạp hơn, có lợi hơn so với đánh lên người.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn nhanh chóng xảy ra, sau khi nàng đánh năm người thì cây tre liền bị người nắm lấy.
Cho dù nàng dùng sức cỡ nào cũng không giật lấy được.
Đối phương thấy vậy liền đắc ý cười.
Chu Oánh tức đến cắn răng, trực tiếp dùng lực xuống phía dưới, tiến lên trước hai bước.
Đợi đến khi cây sào cong lên, nhanh chóng buông tay ra rồi chạy về phía bên trái hai bước.
Vừa thả cây sào ra, nó lập tức bật ngược trở lại đập thẳng vào đầu đối phương.
Nhưng tiếc là phản ứng của đối phương cũng không chậm, nhanh chóng chuyển động cây sào trong tay liền giải quyết được.
Nhưng Chu Oánh cũng nhân lúc hắn ta bị phân tâm, lấy dịch cốt đao trong không gian ra xông tới, trực tiếp đâm vào cánh tay đang cầm cây sào của hắn ta, rồi nhanh chóng rút ra lùi về sau hai bước.
"A..." Một tiếng hét thảm thiết đồng thời vang lên, tiếp đó là một tiếng nói hung dữ: "Ả nữ nhân chết tiệt, ngươi tìm chết."
Sau đó liền liên hoàn đá về phía nàng.
Chu Oánh nghe thấy tiếng xé gió, liền biết đây là người luyện võ, hơn nữa lực chân cũng không nhỏ, đương nhiên không muốn đá chọi với đá.
Nên trực tiếp vung dịch cốt đao trong tay rồi lao về phía trung tâm của những người tị nạn.
Người nhát gan thấy cây đao trong tay nàng lập tức lùi về sau, nhưng có một người gan dạ, trực tiếp vươn tay ra nắm lấy cánh tay nàng.
Sau đó chỉ thấy dịch cốt đao trong tay nàng xoay nửa vòng, rồi đâm thẳng vào tay người đang nắm tay nàng, tiếng la hét lại vang lên.
Cùng lúc đó, liên hoàn đá ở phía sau sắp đến gần, sau khi né sang một bên rồi đẩy người vừa bị nàng đâm vào tay ở bên cạnh ra.
Một tiếng "Phụt..."
Người bị đẩy ra liền bị đá trúng bụng, sau đó phun ra một ngụm lớn nước cơm, trong đó còn thoang thoảng mùi tanh của máu.
Lúc này Cố Thừa Duệ cũng dẫn người xông qua.
Đánh nhau với người vừa đá Chu Oánh, mấy người Triệu Sinh cũng cầm đồ đánh về phía người tị nạn.
Chu Oánh thấy vậy liền thở phào, nhưng rất nhanh lại cảm giác có người muốn đánh lén đầu nàng.
Sau khi Chu Oánh cảm thấy không đúng, dùng chiêu mãnh hổ hạ sơn trong thái cực quyền tránh được, tay cầm dịch đao cốt trực tiếp đâm về phía bụng đối phương.
Đương nhiên không có ý muốn đâm bị thương người đó.