Chương 298: Trừng Phạt
Chương 298: Trừng Phạt
Chương 298: Trừng Phạt
Nhưng điều này đã khiến những người tị nạn nhát gan đứng xung quanh sợ đến hét lên: "A, giết người rồi, giết người rồi, cứu mạng."
Từng người một lùi về phía sau.
Đương nhiên cũng có người không sợ, trực tiếp xông lên, nhưng đa số không có thân thủ liền bị Chu Oánh chỉnh đốn lại, còn những người có ác ý liền trực tiếp đâm một đao.
Dọa đến những người tị nạn không ai dám chọc đến nàng.
Lúc này đội tuần tra nghe thấy nhiều tiếng la thảm thiết liền chạy nhanh đến, nhưng vừa nhìn liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Nên lập tức tham gia vào cuộc chiến, rất nhanh sau đó một đám người tị nạn đều bị trói lại.
Cố Thừa Duệ lúc này lập tức chạy đến hỏi: "Nha đầu, không sao chứ?"
"Không sao, đối phó một đám ô hợp (*) vẫn không có vấn đề gì, huống hồ chi ta còn mang theo thứ này." Chu Oánh nói xong liền giơ dịch cốt đao trong tay mình ra.
(*) Đám người ô hợp: chỉ một nhóm không có tổ chức, không có kỷ luật.
Cố Thừa Duệ gật đầu, sau đó đi đến nói với quan sai dẫn đầu: "Sai gia, đây là đám người tị nạn muốn vào nhà để trộm cướp, việc còn lại giao cho các người."
"Không sao, sau này vẫn nên cẩn thận hơn." Người dẫn đầu vừa nghe hắn nói chuyện dễ nghe như vậy, lập tức gật đầu nói.
Sau đó gọi một đội quan sai, dẫn đám người tị nạn này đến nha môn.
Đợi sau khi họ rời đi, Cố Thừa Duệ mới quay đầu lại nói với mọi người: "Có ai bị thương không, đến nhà chính ta băng bó cho các ngươi."
"Không cần đâu, ông chủ, chỉ là một ít vết thương ngoài da, chúng ta có thể tự xử lý."
"Vậy được, vậy nghỉ ngơi sớm đi, nếu không xử lý được thì lại đến tìm ta." Cố Thừa Duệ nói xong liền dẫn Chu Oánh đi nhà chính.
Sáng ngày hôm nay, mọi người đã bị tiếng gõ thanh la đánh thức.
Sau khi thức dậy, nhìn đội nhóm ở phía xa, sau khi nghe ngóng mới biết người tị nạn bị bắt hôm qua bây giờ đang bị áp giải đi diễu hành, nghe nói sau đó sẽ áp giải toàn bộ đến xưởng xay bột làm lao dịch.
"Trừng phạt này rất nhẹ, loại người như bọn họ nên trực tiếp xử tử." Phương Thanh nghe xong không phục nói.
"Có lúc chết là một loại giải thoát, sống không bằng chết mới là sự giày vò lớn nhất đối với họ." Cố Thừa Duệ lúc này mới nói.
Rồi giải thích dưới cái nhìn tò mò của họ: "Xưởng xay bột bây giờ có thể nói là làm liên tục từ sáng đến tối, sau khi vào làm không chỉ ăn không no mà còn phải làm việc nặng, đãi ngộ này còn không bằng con lừa, nếu sức khỏe có chút bệnh chắc chắn không thể trụ nổi."
"Cũng đúng, chẳng trách ai cũng khóc lóc, đúng là đỡ tức mà." Phương Thanh liền hiểu rõ gật đầu.
"Vậy cũng đáng đời họ, không trực tiếp lấy mạng họ đã là tốt lắm rồi." Lý Sinh đang che nửa bên mặt bị sưng, nghiến răng nói.
Đó là Điền Kính Trung không dám giết nhiều người như vậy, nếu không những người tị nạn còn lại sẽ bạo loạn, đương nhiên Cố Thừa Duệ chỉ nghĩ chứ không nói ra.
Sau đó nói: "Chuyện này thôi bỏ đi, nhưng để đề phòng có người báo thù, tiếp đến chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn mới được."
"Báo thù, họ dám sao?" Phương Thanh kinh ngạc hỏi.
"Sao lại không dám, trong số thân quyến của nhiều người như vậy chắc chắn có một số người máu lạnh, đây cũng là lý do vì sao có cách nói liên lụy cửu tộc."
Cố Thừa Duệ nói xong liền xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Mau chóng thu dọn một chút, ăn cơm thôi."
Nhưng mấy ngày tiếp theo lại yên bình một cách bất thường, giếng công cộng ở trấn trên đã khô hoàn toàn, người tị nạn cũng rời đi ngày càng nhanh.
Mười ngày sau trong thôn lại đào thêm hai cái giếng, nước bên trong rất đầy đủ, nên khoai lang trắng trong thôn cũng ngày càng tốt.
Điền Kính Trung cũng vì vậy mà dọn đến thôn Thượng Hà, đem cái giếng ở cửa thôn biến thành giếng công cộng, các thôn gần đây bị thiếu nước có thể đến đây lấy nước với số lượng giới hạn.