Chương 300: Đưa Lương Thực
Chương 300: Đưa Lương Thực
Chương 300: Đưa Lương Thực
"Không được, ta không đồng ý, năm nay năm mươi mẫu lúa mì của chúng ta chỉ thu được hơn một nghìn cần lúa mì, vốn dĩ đã không đủ ăn, nếu còn cho họ nữa thì chúng ta sẽ chết đói." Lưu thị nói tiếp: "Hơn nữa, cuộc sống của họ còn tốt hơn chúng ta nhiều, mới không cần chút bột mì đen đó đâu."
Kiều thị tức giận liếc ta một cái, đây là cái giá của việc làm nhỏ, cho dù có phù chính (*) cũng không được."
(*) Phù chính: thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất, đó gọi là "Sủng thiếp diệt Thê", thậm chí còn đưa thiếp làm chính thất.
Sau đó nhìn Diêu thị nói: "Nhà lão nhị thì sao."
"Ta..." Diêu thị vừa nghe liền biết có chút không tình nguyện, trong nhà có hơn mười miệng ăn, hơn một nghìn cần lúa mì này, cộng thêm các loại rau hỗn tạp cũng chỉ đủ cho họ ăn trong bốn tháng.
Bà ta cũng không muốn đưa cho người khác.
Nhưng bà ta cũng biết chỉ có vào không có cũng không hợp lý, chỉ có thể nói: "Cuộc sống của chúng ta đúng là không tốt, nếu không cho họ hai mươi cân thôi."
Kiều thị nghe xong tuy vẫn không hài lòng, nhưng trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi, sau đó liền nói với cha Cố: "Cứ lấy năm mươi cân, chuyện này ta quyết định, ngoài ra lấy thêm một ít cải khô qua."
Nói xong liền đi vào nhà.
"Nương, con đã nhớ rồi, một lát liền đưa qua." Cha Cố lập tức nói.
Lưu thị nghe xong liền muốn phản bác, nhưng bị cha Cố liếc một cái, chỉ có thể hừ lạnh rồi nói với Quách thị: "Còn không mau đi rửa chén, đợi ai nữa?"
Quách thị tuy không tình nguyện nhưng không muốn làm nơi trút giận, lập tức đứng dậy nhanh chóng dọn dẹp.
Tôn thị thấy vậy cũng nhanh chóng đứng lên giúp đỡ.
Cố Thừa Nghiệp liền đứng lên: "Cha, con đi với người."
"Không cần đâu, con đã gánh nước cả ngày rồi, ngủ sớm đi." Cha Cố đứng dậy nói, sau đó vẫy tay với Cố Thừa Hỷ: "Tiểu Thất, mau đi với ta một chuyến."
"Được, bác cả." Cố Thừa Hỷ lập tức đồng ý rồi đứng lên.
Sau đó hai người đựng hơn năm mươi cân bột mì đen, một bao các loại rau cải khô, đi về phía nhà Cố Thừa Duệ.
Sau khi vào nhà, Cố Thừa Hỷ chào Nhị Tráng, Nhị Tráng ngoan ngoãn nằm dưới đất.
Sau đó hai người liền vác đồ đi vào nhà.
Cố Thừa Duệ ở trong nhà nghe động tĩnh liền đi ra, thấy họ đang vác đồ đi vào liền ngây ra, nhưng vẫn nhận lấy túi bột mì mà cha Cố đang vác nói: "Cha, sao người lại đem lương thực đến đây, chúng con bây giờ cũng không thiếu."
Nhưng nói xong vẫn dẫn họ vào nhà.
"Thiếu hay không là chuyện của ngươi, không phải hôm nay mới xay một ít lương thực mới sao, ta đem cho các ngươi thử." Cha Cố chắp tay sau lưng nói.
"Đúng, còn có rau khô." Cố Thừa Hỷ cười nói.
"Cám ơn cha." Cố Thừa Duệ cười gật đầu nói.
Chu Oánh lúc này cũng buông sách xuống, đi đến đón nói: "Cha, Thừa Hỷ đến rồi, mau ngồi đi."
"Được." Cha Cố đáp một tiếng rồi ngồi xuống, thấy trên bàn lò đặt hai quyển sách, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi đang học à?"
"Cũng tính là vậy đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, tìm vài cuốn du ký trong tiệm sách để xem, học hỏi kiến thức." Chu Oánh nói xong liền lấy hai cái ly sạch rót cho mỗi người một ly trà kỷ tử hoa cúc.
"Cũng tốt, chuyện học không có giới hạn, có thể học liền học, sẽ có ngày được dùng đến." Cha Cố nhận lấy tách trà gật đầu nói.
Nói thật thì trước đó ông ta vẫn luôn nghĩ nàng không biết chữ, không ngờ lại có thể đọc hiểu sách, xem ra trước kia ông ta vẫn quá xem thường họ.
Chu Oánh cười nói: "Vậy mọi người nói tiếp, ta đi đun thêm ít nước."
Nói xong liền xách ấm không rời khỏi.
"Bên Dương Vị Cư cứ định đóng cửa mãi sao?" Cha Cố hỏi Cố Thừa Duệ.
"Đúng vậy, bây giờ đang thiếu lương thực, lương thực và rượu muốn mua cũng không dễ, nên liền dứt khoát không làm nữa, cũng bớt chuyện lại."