Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 301: Trả Lễ

Chương 301: Trả Lễ Chương 301: Trả Lễ Chương 301: Trả Lễ
Cha Cố nhớ lại ngày trước nghe nói đến chuyện tửu lâu xém chút đã bị trộm, gật đầu nói: "Cũng tốt, có y thuật của ngươi gánh vác, cuộc sống của các ngươi cũng không đến nổi."

Không lâu sau, Chu Oánh lại xách một ấm nước đến, còn xách một cái giỏ đặt lên bàn: "Một chút trái cây, một lát cha mang về cho mọi người ăn đi."

"Trái cây, các ngươi mua ở đâu?" Cha Cố nghe xong liền sáng mắt ra.

Thật ra thì ngoại trừ thôn dưới chân núi ra, bây giờ ngay cả rau tươi cũng khó kiếm, đừng nói đến trái cây, bây giờ thật sự rất hiếm.

"Tìm trên núi đấy, con thấy khá tươi liền hái một ít về đây." Chu Oánh nói xong liền lấy mảnh vải che bên trên xuống.

Bên trong có nửa giỏ là bàn đào có kích cỡ không quá lớn, còn có một ít anh đào.

Hai loại này nàng đã từng gặp trên núi, chỉ là quả đã bị các loại côn trùng ăn đến không còn hình dạng gì.

"Vậy ta không khách sáo nữa, nãi nãi ngươi thích nhất là ăn bàn đào, vừa hay mang về cho bà ấy đỡ thèm." Cha Cố vừa thấy trái cây bên trong giỏ, hai mắt liền sáng rực lên.

"Thật à, vậy nếu có cơ hội bắt gặp con lại hái về một ít."

"Đừng, nhiêu đây là đủ rồi, bây giờ trên núi không yên bình, ngươi đừng đi vào rừng sâu nữa."

"Được, con nghe lời cha."

"Đúng rồi, các ngươi còn hạt giống cây dầu cải và cây cải xanh không, ta muốn trồng thêm một ít, mỗi loại đủ một phần đất là được." Cha Cố hỏi.

"Vẫn còn một ít, cha đợi một lát." Chu Oánh nói xong liền đi đến căn phòng phía tây, đi vào trong góc.

Sau đó lấy ra một ít hạt giống trong không gian, cho ông ta mỗi loại một bịch, cuối cùng còn cho ông ta một bịch hạt giống rau xà lách đưa cho ông ta.

Sau đó lại trò chuyện thêm vài câu, cha Cố liền xách giỏ trở về nhà cùng Cố Thừa Hỷ.

Sau khi tiễn họ đi, Cố Thừa Duệ nói: "Bột này cứ để bên ngoài đi, vừa hay đem mấy túi bột này để phía trên để che giấu."

"Ta biết rồi." Chu Oánh nói rồi hỏi: "Đúng rồi, bây giờ chuyện buôn bán ở tiệm thuốc thế nào?"

"Cũng không tốt lắm, có sản nghiệp ở phía nam đều tiến về phía nam hết rồi, còn lại đa số đều là hộ nông dân, nhưng có thể kiên trì bao lâu thì kiên trì bấy lâu, ngay cả xuất chẩn cũng ít đi. Nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể học hỏi Lạc đại phu tốt hơn, đặc biệt ở phương diện giải độc, ông ấy giỏi hơn ta nhiều lắm." Cố Thừa Duệ ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Đúng rồi, người ở tiệm thuốc Chu gia đã rời đi hết rồi."

"Không quan tâm bọn họ, chỉ cần họ không đến làm phiền chúng ta thì làm gì ta cũng không cần biết." Chu Oánh nói xong liền lấy dùng đèn bàn thay thế đèn dầu, rồi tiếp tục ngồi trên giường đất tiếp tục đọc sách.

Cố Thừa Duệ thấy vậy liền tiếp tục bận rộn.

Sau khi cha Cố mang trái cây trở về, mọi người đều vui vẻ, ngay cả sắc mặt Lưu thị cũng tốt hơn nhiều.

Kiều thị càng vui vẻ nói: "Nha đầu Chu Oánh này biết hưởng thụ, nghe nói sau khi về thôn là mỗi ngày đều lên núi, chưa bao giờ tay không trở về."

"Đó là do nó không có việc gì làm." Lưu thị không phục nói.

"Ngươi có việc làm?" Kiều thị tức giận hỏi.

"Nãi nãi, nếu không ngày mai chúng ta cũng lên núi coi." Cố Tử Quỳnh nói.

Đương nhiên có hái được quả dại không là chuyện khác, chủ yếu nàng ta muốn tạo ấn tượng tốt với lão thái thái, đợi đến khi làm mai cho nàng ta có thể nói thêm vài câu cho bản thân.

Cố nhị thúc không biết sự giả dối của nàng ta, nhưng vẫn lập tức ngăn cản: "Không được, ngươi lên được núi nhưng không xuống được núi là hai chuyện. Hơn nữa, Chu Oánh biết một ít công phu quyền cước, hơn nữa có Nhị Tráng bảo vệ, có gặp chuyện cũng đảm bảo tính mạng."

"Đúng vậy, hơn nữa đại cô nương như ngươi, lên núi cũng không thích hợp, nếu chẳng may xảy ra chuyện thì phiền phức." Cha Cố tán thành gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment