Chương 313: Chó Sói Xuống Núi (4)
Chương 313: Chó Sói Xuống Núi (4)
Chương 313: Chó Sói Xuống Núi (4)
"Vậy nghe theo đệ, trong thôn chỉ cần người không sao là được." Điền Gia Vượng tán đồng gật đầu, sau ba người chậm rãi đi tới cửa thôn.
Quả nhiên chó sói rất nhanh đã tha mồi chui ra, phần lớn là tha gà vịt, còn có dê.
Đồng thời người trong thôn cũng mau chóng vây quanh, hai người một nhóm bắt đầu phối hợp đánh chó sói, rất nhanh phần lớn chó sói đã bị bọn họ cho giải quyết hết.
Nhưng vẫn có mấy con trốn khỏi bọn họ chạy lên núi.
Ngay khi sắp đến chân núi, mấy chục mũi tên vèo vèo từ trên núi bắn ra, trong nháy mắt tiêu diệt một nửa, sau đó kết hợp bắn ra ba mũi tên, rất nhanh chó sói đã gục hết.
Trưởng thôn lúc này đi tới hô: "Xin hỏi là vị hảo hán nào đã giúp một tay, xin hãy ra ngoài một lát."
"Trưởng thôn khách khí." Đối phương dứt lời, thì thấy một nhóm người khiêng đồ từ trên núi nhanh chóng đi xuống.
Đến gần mới phát hiện là Lưu chưởng quỹ và nhóm thủ hạ của ông ấy, mà trên người bọn họ thì khiêng hơn hai mươi thi thể chó sói, trong đó có con sói đầu đàn lớn nhất kia.
"Hóa ra là Lưu chưởng quỹ, lần này thật sự cảm ơn các ngươi, nếu không sau này trong thôn chúng ta sợ rằng không được an bình." Trưởng thôn vội vàng tiến lên ôm quyền nói.
"Việc nên làm, chúng ta vốn cũng đang đuổi giết đám chó sói này." Lưu chưởng quỹ đáp lễ rồi hỏi: "Các ngươi sao rồi, có thương vong không?"
"Việc này, ta còn chưa thống kê đâu." Trưởng thôn nói tới đây thì quay đầu nói: "Mọi người nhìn xem, bị thương thì tìm Cố đại phu, cứ ghi nợ cho quỹ thống nhất trong thôn."
Cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Có chết không?"
Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời, bởi vì bọn họ cũng không biết có thương vong hay không.
Trưởng thôn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, không thấy bớt nhân số chứng minh tạm thời còn chưa chết, sau đó nói: "Vậy mọi người chịu cực một chút, một nửa người trở về thôn kiểm tra tình huống các hộ. Một nửa đi dọn thi thể chó sói, nhớ nhất định phải cẩn thận, đề phòng có còn chưa chết hẳn rồi bị cắn ngược."
"Các ngươi cũng cùng hỗ trợ dọn thi thể." Lưu chưởng quỹ nghe xong thì nói với nhóm người phía sau.
Lập tức một đám người chia làm hai nhóm, nhóm lớn tản ra thu dọn thi thể chó sói, nhóm nhỏ thì trở về thôn, trong đó có năm người bị thương.
Cố Thừa Duệ thấy vậy nói: "Lão trưởng thôn, đại bá, đến nhà ta ngồi chờ một lát đi, nhà mọi người đều có trẻ con, cũng làm ổn tớn bọn nhỏ."
"Đúng vậy, đúng vậy, cứ đến nhà Cố đại phu đi, chạy cả đêm khát quá, vừa vặn đến nhà hắn uống tách trà." Lưu chưởng quỹ phụ họa nói.
Trưởng thôn nghe xong chần chờ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng được, dù sao bọn họ vẫn phải băng bó vết thương, trong thời gian ngắn cũng không ngủ được."
Một là nhà bọn họ quả thật không có gì để chiêu đãi người khác.
Lý do còn lại, bọn họ thủ ở đây cũng có thể mau sớm biết được tình huống thương vong trong thôn.
Sau khi về đến nhà, Chu Oánh pha một bình trà cho bọn họ, chuẩn bị một đĩa bánh đậu xanh, một đĩa bánh bao nhân thịt gà nấm hương, rồi lại trợ giúp Cố Thừa Duệ.
Lưu chưởng quỹ đứng dậy rửa tay, rồi cầm một cái bánh bao nói: "Bánh bao còn bốc hơi nóng này, xem ra chúng ta có lộc ăn rồi."
"Đúng vậy, mùi thơm quá." Trưởng thôn và trưởng tộc thấy vậy cũng không khách khí nữa, cũng đi theo rửa tay rồi ra ăn.
Sau khi ăn hai cái bánh bao to bằng nắm đấm vào bụng, ba người cũng rảnh rỗi hàn huyên.
Cũng vào lúc này trưởng tộc và trưởng thôn mới biết, đám chó sói này vào hai ngày trước đã tập kích thôn trang của thôn Hạ Hà.
Chỉ là bị bột ớt và cung tên đuổi về, lúc này mới đánh lén thôn bọn họ.
Mà bọn họ sở dĩ phát hiện chó sói đến đây, cũng là nghe được nơi này có tiếng gõ chiêng, cùng với phát hiện ánh lửa.