Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 312: Chó Sói Xuống Núi (3)

Chương 312: Chó Sói Xuống Núi (3) Chương 312: Chó Sói Xuống Núi (3) Chương 312: Chó Sói Xuống Núi (3)
Mà Cố Thừa Duệ và Chu Oánh thì lui đến đầu tường nhà Điền Gia Vượng.

Một lát sau, chó sói chung quanh đống lửa cũng mơ màng ngã xuống.

Sói đầu đàn thấy vậy tức giận rống lên một tiếng, chó sói tiên phong lập tức bắt đầu di chuyển qua hai bên, chỉ có sói đầu đàn cách lửa cao ngạo lạnh lùng nhìn mọi người.

Lúc này Điền Gia Vượng xách cung tên leo lên nóc nhà, thấy tình hình bên ngoài thì sợ hết hồn nói: "Ô kìa, nhiều chó sói thế."

"Đúng nha, coi như chúng ta gặp phiền toái to rồi." Cố Thừa Duệ nói tới đây thì nghiêng đầu hỏi: "Đúng rồi, nhóm Thu Nương đã cũng thu xếp ổn thỏa chưa?"

"Xong rồi, cũng đưa vào hầm trú ẩn rồi."

"Vậy thì tốt." Cố Thừa Duệ nói xong thì nhìn về phía dòng sông.

Bởi vì đám người Cố Thập Tam ngăn cản, bầy sói mặc dù chậm lại, nhưng độ dày của bột ớt không đủ, rất nhanh bầy sói đã bò dậy rồi tiến lên.

Cố Thập Tam thấy vậy, bắt đầu dẫn cả nhóm nhảy vào cái bẫy gần nhất, nhất thời tiếng kêu thảm của sói vang lên lần nữa.

Dọa trong thôn náo loạn.

Tốc độ của sói lập tức chậm lại, động tác cũng càng thêm cảnh giác.

Lúc này mấy con chó sói phía sau, đột nhiên thoát khỏi đội ngũ, nhanh chóng chạy trốn vào thôn, Điền Gia Vượng lập tức hô: "Cố lão đệ tới lượt chúng ta."

Nói xong sau hai người cũng nhanh chóng mắc tên, bắn về phía chúng.

Mà Chu Oánh thì dùng ná thun bắn bột thuốc mê về phía bầy sói phía trước.

Chờ khi thuốc bột rơi xuống, chó sói cũng đúng lúc chạy tới.

Chỉ thấy một lát sau, hai con chó sói một chết một bị thương nặng, thoát khỏi đội ngũ, những con còn lại cũng không chạy ra bao xa đã một trước sau ngã xuống đất.

"Được nha, đệ muội, bắn chuẩn đấy." Điền Gia Vượng kinh ngạc nói.

Hắn ta biết nàng có chút công phu quyền cước từ trước, hơn nữa còn không tệ.

Không nghĩ tới nàng bắn ná thun cũng không tệ, nhất là nhãn lực, cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, chẳng trách trước kia Cố Thừa Duệ dám cho nàng chạy vào núi một mình.

"Thường thôi, chủ yếu vẫn là thuốc mê hiệu quả tốt." Chu Oánh cười nói.

Cạnh dòng sông, mặc dù có nhóm Cố Thập Tam tận lực dẫn dắt, nhưng chó sói mắc lừa cũng càng ngày càng ít.

Điền Gia Vượng và Cố Thừa Duệ lập tức cầm cung tên bắt đầu truy kích chó sói, mà Chu Oánh thì đi theo sau lưng Cố Thừa Duệ, vừa bổ sung mũi tên, vừa dùng ná thun bắn thuốc mê.

Không tới một khắc đồng hồ, chó sói hoặc là bị đuổi ra ngoài, hoặc là chạy vào trong thôn.

Ba người lập tức tìm một cây gậy vừa tay, lưng đối lưng lặng lẽ đuổi theo vào trong thôn.

Ngay khi bọn họ ra khỏi con hẻm, đột nhiên một con chó sói từ trong ngã rẽ lao ra, trực tiếp tấn công Chu Oánh.

Chu Oánh lập tức vung gậy đập lên cổ nó, chó sói tránh được rồi xoay người muốn chạy.

Điền Gia Vượng cùng Cố Thừa Duệ đồng thời xoay người nhào tới, một người đập đầu sói, một người đập mông sói.

Mà Chu Oánh thấy vậy lần nữa tiến tới đập eo nó, ba cây gậy đồng thời tấn công, chó sói ngay cả cơ hội trốn cũng không có đã bị đánh tắt thở.

Ba người nhìn nhau một cái, cười cười tiếp tục tìm chó sói lẩn trốn trong thôn.

Đã ăn ý từ trước, tốc độ ba người cũng nhanh hơn rất nhiều.

Ngay khi ba người hợp lực đánh chết năm con sói, đột nhiên trên núi vang lên một tiếng kêu thảm của sói, âm thanh vừa thê lương vừa bá đạo.

Nhất thời trong thôn hỗn loạn, chó sói vốn đang lẩn trốn trong thôn bắt đầu nhảy ra ngoài, tiếp theo là hàng loạt âm thanh náo loạn.

"Tiêu rồi, tiếng kêu vừa rồi hình như là của sói đầu đàn." Cố Thừa Duệ nghe tiếng kêu xong thì nói.

"Đúng vậy, nếu như đoán không lầm, sói đầu đàn đã chết, nhưng không biết là ai làm." Điền Gia Vượng phụ họa nói.

"Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải nhanh giết hết chó sói, nếu không để chúng chạy thì hậu hoạn vô cùng." Chu Oánh nói.

"Đúng, trước hết giết chó sói, chúng ta ra ngoài thôn, chúng muốn chạy thì kiểu gì cũng lên núi." Cố Thừa Duệ nói.
Bình Luận (0)
Comment