Chương 315: Hỗ Trợ
Chương 315: Hỗ Trợ
Chương 315: Hỗ Trợ
Sáng sớm hôm sau, nhà nhà bay mùi thịt.
Bao gồm Chu Oánh cũng đang trong nhà bếp hâm thịt sói, hơn nữa là nhà có mùi thơm nhất.
Sau khi Cố Thừa Hỷ vào nhà thì đi theo mùi hương vào thẳng nhà bếp nói: "Tam tẩu, vẫn là tài nấu nướng của tẩu tốt, chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể khiến người ta thèm chết."
"Vậy đợi chín thì cho đệ một chén trước." Chu Oánh quay đầu nói.
"Cám ơn Tam tẩu, nhưng ta phụng mệnh nãi nãi đến đây, tìm tẩu hỗ trợ." Cố Thừa Hỷ gãi đầu nói.
"Hỗ trợ." Chu Oánh sửng sốt nói: "Làm thịt sói?"
"Đúng, trong nhà cũng không ai biết làm, cho nên... muốn tẩu qua hỗ trợ một chút."
Chu Oánh đứng dậy vỗ phủi bị lên tạp dề nói: "Vậy được, đệ giúp ta canh lửa, nhớ để nhỏ lửa, ta đi qua xem thử."
"Yên tâm đi, nơi này cứ giao cho ta." Cố Thừa Hỷ vỗ ngực nói.
Chu Oánh ra khỏi cửa nhà bếp, đến sân sau tìm được Cố Thừa Duệ đang xử lý da sói, nói cho hắn một tiếng.
Mang theo gia vị cần dùng, cuối cùng xách nửa hũ mỡ heo đến nhà chính.
Chờ Kiều thị trong sân thấy nàng đi vào lập tức cười chào hỏi: "Hôm nay khổ cực ngươi, chúng ta thật sự không biết làm thịt sói."
"Được, vậy ta trực tiếp hầm, làm như vậy ngon hơn, sau khi làm xong còn có thể cắt thành khối làm thành thịt khô hoặc là chà bông để dự trữ."
Kiều thị tán đồng gật đầu nói: "Được, nghe ngươi, nếu không hôm nay thật sự vẫn để đó."
Chu Oánh đáp lại, trực tiếp tới nhà bếp, xác định là nguyên một con sói, bắt đầu kéo Tôn thị và Quách thị cùng bận rộn.
Lúc bắt đầu làm nước dùng, Tôn thị kinh ngạc hỏi: "Sao lại dùng mỡ heo, không lẫn mùi sao?"
"Không biết, bản thân mỡ heo không nhiều mùi lắm, với lại thịt sói cứng, nếu như không có mỡ heo nhuận sắc, thì làm ra vừa khô vừa cứng ăn không ngon." Chu Oánh vừa nói vừa bận rộn.
"Chẳng trách, lần trước ta hầm gà rừng nhạt nhẽo không thơm gì hết." Tôn thị nói.
"Muốn hầm gà rừng, thỏ hoang, tốt nhất kèm với thịt ba chỉ, như vậy mới thơm."
"Sau này thử xem."
Tiếp theo Chu Oánh bỏ thịt hầm vào nồi, chào hỏi Kiều thị rồi đi về nhà.
Buổi trưa, Chu Oánh trộn một đĩa tía tô, xào một đĩa bìm bắp, một đĩa thịt sói lớn, giữ Cố Thừa Hỷ ở nhà ăn một bữa.
Đến xế chiều trong thôn lập tức náo nhiệt, có tiếng huyên náo, còn có tiếng cãi vả.
Cuối cùng tiếng cãi vả đè lại tiếng huyên náo.
Chu Oánh nghe xong, vừa đeo giày, vừa đi ra ngoài.
Phát hiện trên đường có vài người đánh nhau, hơn nữa còn la lối om sòm, lăn lộn, quỳ xuống đất cầu xin, chiêu nào cũng lấy ra, nàng nhìn hoa cả mắt.
Sau đó tò mò đi tới.
Cố Lục thẩm ở trong đám đông hóng chuyện được một lúc, thấy nàng tới nhỏ giọng hỏi: "Sao, chưa từng thấy cảnh nào nóng sốt thế này chứ gì?"
"Đúng là không có thật." Chu Oánh lắc đầu, nói.
Cho dù kiếp trước phụ mẫu nàng có chuyện gì thì họ cũng đến tận nơi để gây chuyện chứ họ chưa bao giờ làm ra chuyện ầm ĩ vô liêm sỉ đến mức này.
Lúc sau nàng tò mò hỏi: "Chuyện này là sao đây, sao lại có nhiều người trong nhà làm loạn đến vậy?"
"Nói trắng ra thì đều là do thịt sói gây họa. Không chỉ có người trong thôn lấy nước buổi trưa truyền ra mà những người có quan hệ họ hàng với người trong thôn cũng đến đây xin thịt." Cố Lục thẩm nói tới đây liền chỉ vào một nhà trước mắt, nói: "Nhà này là nữ nhi đã xuất giá dẫn theo cả nhà tới."
Nói xong bà ấy chỉ tay vào một nơi khác và nói: "Bên kia là con dâu nhỏ quay về nhà mẹ đẻ, toàn là họ hàng thân thích thôi. Ngươi nói xem, giờ họ làm loạn thành như vậy thì về sau còn giải quyết thế nào được nữa?"
"Bây giờ chẳng có nhà ai là có cuộc sống khá giả cả, nói trắng ra thì là do tình hình này mới là thứ gây họa."