Chương 316: Thịt Sói Gây Rắc Rối (1)
Chương 316: Thịt Sói Gây Rắc Rối (1)
Chương 316: Thịt Sói Gây Rắc Rối (1)
"Đúng vậy, ngươi nói thử xem, không biết bao giờ ông trời mới chịu đổ mưa nữa, quả là muốn mạng người mà." Cố Lục thẩm nghe xong liền lo lắng nói.
Mấu chốt là chỉ dựa vào một chút nước ngầm cũng không thể giải quyết được vấn đề cơ bản, e là trong thôn sẽ càng ngày càng loạn.
Chu Oánh nghe xong nhưng thật ra nàng cũng không ngóng trông trời đổ mưa to, có câu nói hạn hán lâu tất có lũ lụt, nếu trời thật sự mưa to thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Nương, nương, con xin người đấy, người nhìn mấy đứa ngoại tôn của người đi, bọn nó gầy thành cái dạng gì rồi! Nương hãy cứu giúp, cho chúng con một chút thịt đi."
"Không có thịt, cho chúng con ít mì đen cũng được, bọn con không kén chọn đâu." Nữ tử bị đẩy ngã trên đất vừa lau nước mắt vừa nói.
Quỳ đằng sau nàng ta là ba đứa trẻ khoảng từ ba đến mười tuổi, đứng sau bọn trẻ là một nam nhân đang khom lưng với vẻ mặt sầu khổ.
Nhìn dáng vẻ gầy gò của một nhà năm miệng ăn này là biết cuộc sống hàng ngày của bọn họ thật sự rất nghèo khổ, chỉ là ở thời đại này thì làm gì có ai là không khổ chứ?
"Các con thôi đi, không phải nương mặc kệ các con nhưng mấu chốt là cuộc sống hàng ngày của bọn ta cũng không khá giả gì." Lão phụ nhân đứng đối diện nữ nhân kia vừa lau nước mắt vừa nói.
Nói xong bà ta nhìn về phía phụ nhân đứng bên cạnh.
Phụ nhân thấy vậy thì ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho bà ta mà trở mặt, nhìn bà ta một cái đầy xem thường rồi nói: "Nhìn cái gì vậy, nhà chúng con cũng chỉ có tổng cộng tám mẫu đất thôi, mà năm mẫu chỉ thu hoạch được khoảng một trăm cân lúa mạch. Số lương thực ít ỏi ấy phải dùng cho một năm đấy, người muốn ép một nhà chúng con phải đói chết đúng không?"
Lúc sau, nàng ta nhìn về phía nữ nhân kia, nói tiếp: "Đại tỷ, ngươi đừng chỉ nghĩ đến ba đứa con của mình như thế, ngươi cũng nên nhớ tới những đứa cháu của tỷ, nhớ tới những người trong nhà mình nữa chứ!"
"Hai nhà chúng ta cộng lại có sáu đứa nhỏ, còn có cả năm người lớn nữa đấy. Bây giờ chúng ta chỉ dám ăn hai bữa cơm mỗi ngày thôi, hơn nữa còn chỉ ăn được có lửng dạ, chúng ta có thể giúp gì được cho ngươi?"
"Nếu như các ngươi thật sự muốn sống như những gì mình nói thì các ngươi có thể lên núi mà? Bây giờ trên núi vẫn còn ít rau dại, trái cây rừng, các loại lá cây linh tinh, còn có cả cỏ mọc trên đất nữa. Mặc dù ăn chúng vào vẫn đói nhưng cũng không tới mức bị đói đến chết. Hơn nữa, nhà các ngươi cũng không phải là sống không nổi, các ngươi không tự mình vực dậy được thì còn có thể trách móc được ai?"
"Thê tử lão đại, sao ngươi có thể ăn nói như vậy được? Trên núi có sói đấy." Lão phụ nhân phẫn nộ nói.
"Bầy sói đã đã bị giết từ lâu rồi." Phụ nhân cười nhạo một tiếng sau đó nhìn về phía nữ nhân kia: "Dù các ngươi có muốn hay không thì các ngươi cũng đừng hòng mang lương thực và thịt trong nhà đi."
Nói xong, nàng ta đi thẳng về nhà.
Lão phụ nhân thấy vậy đành trưng ra vẻ mặt khó xử, sau đó đưa mắt nhìn về phía những người đứng chung quanh.
Nhưng những người đứng hóng hớt không chỉ không ra tay hỗ trợ mà ngược lại, họ tản đi rất nhanh.
Nếu là hồi trước thì có thể họ sẽ nói đỡ cho vài câu hoặc ít nhiều gì cũng sẽ ra tay tiếp tế cho nhà kia ít đồ này nọ.
Nhưng với tình hình hiện nay thì ai cũng không biết đến khi nào thì kiếp nạn này mới qua đi, thế nên chẳng ai muốn làm một người coi tiền như rác.
Chu Oánh thấy vậy cũng lập tức rút lui.
Lão phụ nhân thấy thế liền thở dài, sau đó xoay người trở về nhà.
Nữ nhân thấy vậy bèn bò ra đất gào khóc ầm lên.
Ba đứa nhỏ thấy thế cũng khóc rống lên theo, nam tử kia nhìn cảnh này đành phải bước tới đỡ từng người một đứng dậy, sau đó dẫn bọn họ ra khỏi thôn mà chẳng nói lời nào.