Chương 317: Thịt Sói Gây Rắc Rối (2)
Chương 317: Thịt Sói Gây Rắc Rối (2)
Chương 317: Thịt Sói Gây Rắc Rối (2)
Chu Oánh ở bên này vừa mới đi tới cửa thì đột nhiên nghe thấy có người hô: "Cứu với, Cố đại phu cứu mạng với."
Nàng hơi sững ra một chút, quay đầu nhìn lại liền thấy có hai tiểu tử đang dùng ván cửa nâng một nam nhân toàn thân đẫm máu chạy nhanh tới đây, Hoa quả phụ cũng đang thất tha thất thểu chạy theo sau.
Chu Oánh sửng sốt một chút rồi bước lên phía trước ngăn Nhị Tráng lại, nói: "Cứ để hắn ta ở trong sân đi, ta đi gọi người đến."
Nói xong, nàng chạy chạy vào nhà, giải thích ngắn gọn sự việc cho Cố Thừa Duệ nghe rồi nói: "Duệ ca, sợ là phải khâu lại đấy, chàng chuẩn bị một chút đi."
Cố Thừa Duệ ngay lập tức đứng dậy, nói: "Thừa Hỷ, đệ đi lấy hòm thuốc của ta đi, ta qua đó xem trước."
Nói xong, hắn rửa sạch tay rồi bước thẳng ra ngoài. Khi nhìn thấy người đàn ông đầy máu nằm trên mặt đất, hắn sửng sốt một chút rồi nói với hai tiểu tử kia: "Mang hai chiếc ghế đẩu ra đây, đặt cái cửa đó lên đi."
Nói hết câu, hắn liền đi qua đó ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của người kia.
Cố Thừa Duệ nhận ra mặc dù hắn ta không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, nhưng vết thương ngoài da lại không ít, máu cũng chảy rất nhiều.
Nếu không được cấp cứu kịp thời thì chẳng mấy chốc người này sẽ sớm chết vì mất quá nhiều máu.
Hoa quả phụ thấy hắn thu tay lại liền vội vàng hỏi: "Cố đại phu, vết thương của nữ tế nhà ta thế nào rồi?"
"Đưa tới coi như kịp thời, không cần lo lắng, nhưng hôm nay quá nóng, giờ phải đổi dược mới được." Cố Thừa Duệ nói xong thì đúng lúc đó Cố Thừa Hỷ cũng mang hòm thuốc tới.
Sau đó, hai tiểu tử kia lấy hai thanh ghế dài từ trong phòng ra, đặt ván cửa lên trên rồi hai người họ và Cố Thừa Hỷ cùng nhau phối hợp với Cố Thừa Duệ bắt đầu rửa sạch và khâu vết thương.
Chu Oánh đưa cho Hoa quả phụ một cốc nước đun sôi rồi nói: "Thẩm ngồi xuống uống chén nước đi, bọn họ chưa làm xong ngay được đâu."
"Làm phiền rồi." Hoa quả phụ lên tiếng rồi nhận lấy cái chén. Nhưng bà ta vừa định ngồi xuống thì lại đứng lên, trả lại nước cho nàng ngay lập tức và nói: "Không được rồi, Xuân Hồng vẫn còn đang ở nhà, ta phải về xem nó thế nào đã."
Nói xong bà ta liền vội vã chạy ra ngoài.
Chu Oánh sửng sốt một chút rồi cũng kệ bà ta, sau đó nàng ngồi trong kho chứa củi uống ít nước.
Khoảng một lúc lâu sau, đoàn người Cố Thừa Duệ mới điều trị xong vết thương cho trượng phu Xuân Hồng.
Sau đó Cố Thừa Duệ bảo hai tiểu tử kia giúp hắn nâng người lên giường trong phòng tây, đắp một cái chăn sạch sẽ cho hắn ta rồi nói: "Thương thế của hắn ta rất nghiêm trọng, thôi cứ để hắn ta ở lại chỗ ta để quan sát cẩn thận thêm một chút đi.
Các ngươi quay về nói với Hoa thẩm một tiếng, bảo thẩm ấy giao năm lượng bạc làm tiền chẩn đoán và thuốc men trước, về sau xem thiếu thừa thế nào sẽ báo lại sau."
"Năm lượng cơ à, nhiều thế?" Một người trong số họ kêu lên.
"Chỉ riêng bột thuốc trắng và thuốc tiêu viêm đã tốn ba lượng bạc rồi, đấy là còn chưa kể đến dược dùng để bồi bổ khí huyết cùng với chi phí khám bệnh tại nhà nữa đấy." Cố Thừa Duệ kiên nhẫn giải thích.
Hai tiểu tử kia nghe vậy liền liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ngậm miệng lại.
Vì lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy rất rõ, tổng cộng có tám vết thương cả lớn cả nhỏ, thuốc bột trắng rắc lên miệng vết thương như không cần tiền, hơn nữa về sau còn phải đổi dược...
Nghĩ đến đây, hai người gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
Cố Thừa Hỷ nhìn Cố Thừa Duệ mệt đến nỗi gần như kiệt sức, cậu cũng không phải loại người không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại bèn xoay người về nhà ăn cơm.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cầm băng vải dính máu đi tìm Chu Oánh rồi nói: "Nha đầu, nàng cho ta vào không gian một chuyến đi, người kia cần phải truyền máu, nếu không thì bây giờ hắn ta sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm."