Chương 318: Thịt Sói Gây Rắc Rối (3)
Chương 318: Thịt Sói Gây Rắc Rối (3)
Chương 318: Thịt Sói Gây Rắc Rối (3)
"Bảo sao chàng ra giá năm lượng bạc." Chu Oánh sửng sốt một chút rồi nói. Sau đó nàng hỏi: "Đúng rồi, buổi tối chàng muốn ăn gì? Giờ ta đi nấu cơm."
"Có gì làm nấy đi, ta không thèm ăn gì cả." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
Nói thật, không khí nóng nực một ngày này đã làm hắn khiến mệt mỏi từ lâu, nếu không phải đã từng trải qua nhiều hơn thế này thì hắn đã ói ra rồi, làm gì còn tâm tình ăn uống.
"Được, vậy ta xem rồi làm vậy." Chu Oánh nói xong thì đưa hắn vào không gian. Sau khi hắn xác định các nhóm máu, biết nhóm máu phổ biến nhất là nhóm máu B thì nàng bèn lấy từ trong khố phòng 200CC máu ra rồi đưa cho hắn.
Sau khi truyền máu xong xuôi, Cố Thừa Duệ đi vào không gian tắm rửa thay quần áo rồi ngồi xuống đường thư phía đối diện, vừa rót ly nước để uống vừa quan sát Quách Thành Tùng.
Ở bên này, Chu Oánh đi phòng bếp xong liền trầm tư một lát.
Nàng lấy ra hai quả dưa chuột, một miếng bánh bột lọc và một miếng thịt bò khô từ trong không gian.
Sau đó, nàng trộn nửa chậu bánh bột lọc rồi thái một đĩa thịt bò khô để làm hai bát mì lạnh.
Sau khi ăn xong, máu cũng truyền xong rồi, Cố Thừa Duệ thấy Quách Thành Tùng bắt đầu sốt, hắn đành phải tiêm cho hắn ta một mũi thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.
Vừa bận bịu xong thì Hoa quả phụ cũng toàn thân đổ mồ hôi chạy tới. Sau khi vào nhà, bà ta đưa cho Cố Thừa Duệ năm lượng bạc rồi nói: "Cố đại phu, nữ tế của ta bây giờ thế nào rồi?"
"Bắt đầu phát sốt, nhưng ta đã cho hắn ta uống thuốc rồi." Cố Thừa Duệ nhận bạc, nói.
Hoa quả phụ nghe vậy thì đi thẳng tới phòng tây, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng dị thường của Quách Thành Tùng liền biết mọi chuyện là thật, bà ta đã rơi nước mắt ngay lập tức.
"Thẩm à, ai bị thương cũng sẽ phát sốt cả thôi. Về cơ bản thì hắn ta không bị sao hết, người không cần lo lắng quá đâu." Cố Thừa Duệ theo tiến vào nói.
"Vậy phải kính nhờ ngươi rồi. Xuân Hồng có thể sinh bất cứ lúc nào, thẩm thật sự là không thể rời đi được." Hoa quả phụ vừa khóc vừa nói.
"Được, ta sẽ cố hết sức, dù vậy thì..." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
"Thế nhé, các ngươi nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai ta lại đến tiếp." Hoa quả phụ nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Thừa Duệ thấy thế thì giơ tay ra, hơi có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng lại bỏ không nói nữa.
Chu Oánh thấy vậy tò mò hỏi: "Sao thế, chàng có cần tìm người đến đưa hắn ta về Hoa gia không?"
"Không cần, hắn ta ở chỗ này cũng tốt, ta đỡ phải chạy đi chạy lại trong ngày nắng nóng.
Chỉ là nếu như ta không nhìn lầm thì vết thương trên người Quách Thành Tùng có cả vết do dao và rìu gây ra, nói tóm lại..."
Chu Oánh nghe xong liền nghĩ đến sự hỗn loạn trong thôn và thân phận là người ở rể của Quách Thành Tùng, trong lòng ít nhiều gì cũng có phỏng đoán.
Quả thế, một lát sau, có không ít phụ nhân chạy tới đây xem náo nhiệt.
Chu Oánh cũng từ miệng các nàng biết được, Quách Thành Tùng bị cha nương và các huynh đệ sống trong thị trấn làm bị thương.
Nhưng vừa thấy hắn ta ngã xuống thì họ đã hoảng sợ chạy đi ngay lập tức.
Xuân Hồng cũng bị động thai, bây giờ nàng ta đang ở nhà sinh đứa nhỏ.
Một lát sau, lại lục tục có người lại đây xem xem vết thương hoặc tới lấy thuốc.
Cũng để cho Chu Oánh nghe được những lời bàn tán của các gia các hộ, nhưng từ đó cũng làm cho bọn họ phát hiện vấn đề.
Thì ra thôn bọn họ bị người khác theo dõi.
Ở bên kia thôn, trưởng thôn đi đến nhà trưởng tộc nói: "Thanh Chi, ngươi nói xem chúng ta phải làm gì với việc xảy ra trong thôn bây giờ? Nếu còn tiếp tục ồn ào thì e là sẽ loạn mất."
"Ài, việc này không dễ làm đâu, người có thể tới đây đều là họ hàng thân thích, chúng ta cũng không tiện quá cứng rắn." Trưởng tộc trả lời.