Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 329: Thịt Sói Gây Rắc Rối (14)

Chương 329: Thịt Sói Gây Rắc Rối (14) Chương 329: Thịt Sói Gây Rắc Rối (14) Chương 329: Thịt Sói Gây Rắc Rối (14)
Đồng thời trong lòng cũng có chút thấp thỏm, chuyện này nếu mà truyền đến nhà họ Tôn, bà ta sẽ không còn gì ngon mà húp nữa.

"Là con trai ngoan của bà nói cho ta biết, nếu không phải là hắn ta nói hớ, ta còn thực sự không biết các ngươi lại độc ác như vậy, đây rõ ràng là muốn mạng của ta."

"Câm miệng, không biết lớn nhỏ, sao lại nói chuyện với người lớn như thế." Lúc này có một ông lão đầu tóc bạc trắng chống gậy đi tới.

Trương lão tam nhìn người đang bước tới, vẻ mặt vô cùng khó coi nói: "Đại ca, sao ngươi lại ra đây làm gì?"

"Ta không đến thì làm sao biết được tên khốn nạn nhà ngươi lại có thể làm ra được chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Tưởng lão tam ơi là Trương lão tam, ngươi thật đúng là làm mất hết mặt mũi của nhà họ Trương chúng ta." Trương lão đại thất vọng nói.

"Được rồi, nếu Trương đại ca đã đến đây, vậy thì ta nghĩ chuyện này cứ để ngươi giải quyết đi." Trưởng thôn thấy vậy lùi sang một bên, ngồi xuống bàn uống nước.

Trương lão đại thấy vậy, khoé miệng không khỏi nhếch lên, nhưng cũng không tiếp tục phản bác, mà nhìn về phía Trương Thanh Thanh nói: "Đi thôi, tất cả về nhà bàn bạc lại, đừng ở đây làm phiền Cố đại phu nữa."

"Đại gia gia sẽ làm chủ cho cháu thật sao?" Trương Thanh Thanh thấp thỏm hỏi.

"Tất nhiên rồi, nếu như nó dám làm gì tuỳ tiện, ta sẽ đánh gãy chân nó." Sau khi Trương lão đại nói xong lườm Trương lão tam một cái, sau đó quay người đi ra ngoài.

Trương Thanh Thanh thấy vậy lập tức đi theo, dìu ông ta đi về nhà.

Cha con Trương lão tam thấy vậy, liếc nhau một cái sau đó cũng đi theo.

Trưởng thôn lúc này đứng lên nói: "Được rồi, giải tán, giải tán, ai đi làm việc nấy đi."

Đám người nghe xong lập tức chạy đi, chỉ có điều cũng không tản ra, mà phần lớn lại chạy theo tới nhà họ Trương xem trò vui.

Trưởng thôn thấy vậy lắc đầu đi theo, Trương lão tam là một kẻ đần, ông ấy thật sự sợ hắn ta sẽ làm ra chuyện gì mất mặt.

Chỉ trong chốc lát, tin tức đã truyền khắp thôn.

Dưới sự ép buộc của Trương lão đại và sự chứng kiến của trưởng thôn, ba mẹ con Trương Thanh Thanh, mang theo hai mươi lượng bạc, mười cân mì đen, cùng với một túi rau khô, hai mẫu đất, cho bọn họ làm con thừa tự của Trương lão nhị - người đã qua đời nhưng không thể giữ lại đời sau.

Về phần Trương cô cô, trưởng thôn đang yêu cầu Trương lão tam kí thoả thuận bảo đảm, bị cả gia đình phản đối, đành phải xám xịt rời khỏi.

Lúc chạng vạng tối, các gia đình thân thích trong thôn đa phần đều đã rời đi hết.

Chỉ còn lại gia đình con trai con gái của trưởng thôn, cùng với con gái của Cố lục thẩm, gia đình của Cố Tử Văn, tách nhau ra ở trong hai nhà Tiền Tráng và Cố Nhị Giang.

Buổi tối, sau khi tình trạng của Quách Thành Tùng ổn định lại, nói gì cũng không muốn ở đây nữa, Cố Thừa Duệ đành phải thay thuốc xong cho hắn ta rồi đưa hắn ta về.

Bọn họ vừa đi, Trương Thanh Thanh lại tới một lần nữa.

Chu Oánh nhìn vết máu bầm tím trên trán của nàng ta, hơi ngạc nhiên rồi nói: "Cố đại phu không ở nhà, để ta xử lý vết thương một chút cho ngươi nhé."

Trương Thanh Thanh hơi bất ngờ, nói: "Cảm ơn ngươi."

Nói xong nàng ta theo nàng đi vào phòng, đợi nàng xử lý vết thương xong, quỳ xuống nói: "Chu chưởng quỹ, cầu xin ngươi mua ta đi, nếu không ba mẹ con ta thật sự không có cách nào sống nổi."

"Không thể được." Chu Oánh không chút do dự trả lời.

Tình hình bên ngoài hiện nay, chỉ sợ so với nàng nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Chỉ cần nàng vừa mở màn thế này, nàng dám khẳng định những người sáng mai đến nhà cầu xin sẽ xếp thành hàng dài, thậm chí còn có người vứt đứa nhỏ lại trước cổng nữa.

Nhưng mà nàng không muốn tìm rắc rối, càng không thể để bại lộ không gian, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhận người nữa.
Bình Luận (0)
Comment