Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 328: Thịt Sói Gây Rắc Rối (13)

Chương 328: Thịt Sói Gây Rắc Rối (13) Chương 328: Thịt Sói Gây Rắc Rối (13) Chương 328: Thịt Sói Gây Rắc Rối (13)
"Nói như là có người muốn quản vậy. Cho dù ngươi có bị liệt, ngã lăn ra đất thì chúng ta cũng không thèm quản đâu."

"Đúng đấy, chỉ e về sau, tới khi ngươi thực sự nằm liệt giường thì con cháu ngươi cũng chẳng thèm lo cho ngươi, đến lúc đó mới biết thế nào là thảm đấy."

"Các ngươi câm miệng cho ta." Trương lão tam nắm chặt tay lại, giận dữ hét lên.

"Sao hả? Các ngươi dám làm mà còn sợ người ta chỉ trích à? Các ngươi lại chả vứt mặt mũi đi hết rồi ấy chứ."

Trương lão tam nói xong lúc sau, rất nhanh đích ra quyền hướng đối phương đích trên mặt ném tới.

"Mẹ kiếp, sao mồm của tiểu tử ngươi toàn là phân thế? Hôm nay ta phải trị tên tiểu tử nhà ngươi mới được."

Mặt chàng trai đó tối sầm lại, cậu ta thẳng thắn túm lấy cánh tay ông ta rồi nói: "Lão già nhà ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì à?"

"Dừng tay lại cho ta! Một đám ăn no rửng mỡ này, các ngươi không có việc gì làm đúng không?" Đúng lúc này, trưởng thôn nổi giận đùng đùng đi tới đây.

Đằng sau ông ấy còn có không ít người đi theo hóng hớt.

"Trưởng thôn, ngươi tới rồi. Tên Trương lão tam này là cái thể loại gì không biết. Năm đó, khi Đại Thành thúc vẫn còn khỏe mạnh, một mình ông ấy gồng gánh nuôi cả nhà bọn họ; đến khi ông ấy chết, ông ấy vẫn để lại cho họ sáu mươi lạng bạc. Còn bọn họ thì sao? Năm đó bọn họ chôn cất ông ấy một cách nghèo nàn, bây giờ còn muốn bán nữ nhi của ông ấy cho một kẻ ngốc. Đây không phải là đang tạo nghiệp à?" Chàng trai nói mà lòng đầy căm phẫn.

"Đúng thật, hồi đó Đại Thành thúc là người tốt bao nhiêu, vậy mà vợ con lại rơi vào kết cục như vậy, thật là khiến người ta thất vọng đau khổ."

"Ta biết rồi, trước hết mọi người cứ mở ra đi, để ta vào nhìn xem." Sau khi nói xong, trưởng thôn gạt bọn họ ra, không nhìn Trương lão tam trực tiếp đi vào trong sân.

Sau đó lập tức nhìn thấy Nhị Tráng đang bò trên người Trương cô cô giống như một con hổ, lập tức sợ hết hồn, nói: "Giỏi thật, đây là tình huống gì đây."

Sau đó nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Thừa Duệ, mau kéo Nhị Tráng ra."

"Đây không phải vì để cho yên tâm sao." Cố Thừa Duệ đứng dậy nói, sau đó tiến lên vỗ vỗ đầu Nhị Tráng nói: "Làm tốt lắm, buổi tối làm đồ ăn ngon cho mày nhé."

"Gâu gâu." Nhị Tráng lập tức đứng dậy mừng rỡ kêu hai tiếng, sau đó chạy xung quanh hắn vẫy đuôi.

Trương cô cô lúc này mới bò dậy được, chỉ có điều chân run như cọng mì, vừa đứng lên lại lập tức ngồi bệt xuống.

Một đám nhóc choai choai lập tức cười nói: "Gan có mỗi chút xíu vậy, mà còn dám làm chuyện lừa đảo buôn người."

"Đây không phải là vì người có chỗ dựa sao."

"Nhìn kìa, bà ta tè ra quần rồi, trên mặt đất ướt sũng."

"Thật nha, thật sự là xấu hổ chết mất thôi, để xem bà ta có còn dám phách lối nữa không."

"Các ngươi đám trứng thối này, tất cả im miệng hết cho ta." Trương cô cô xấu hổ giận dữ quát to.

Trương lão tam thậm chí còn muốn giơ tay đánh người.

Một đám nhóc choai choai còn đang muốn ồn ào, trưởng thôn giơ tay lên nói: "Được rồi, tất cả câm miệng đi, chúng ta nói chuyện chính trước."

Sau khi nói xong nhìn về phía Trương lão tam nói: "Nghe nói, ngươi muốn bán Trương Thanh Thanh để đổi lương thực cho con gái ngươi."

"Trưởng thôn, không phải là chúng ta bán, mà là chúng ta làm mai cho con bé, chẳng qua là sính lễ đổi thành lương thực thôi." Trương lão tam cười gượng trả lời.

"Đúng vậy, đúng vậy, Trương Thanh Thanh cũng cập kê rồi, chúng ta chỉ làm mai cho con bé thôi." Trương cô cô vội vàng phụ hoạ nói.

"Làm mai... Giới thiệu cho ta một tên ngốc, còn là một tên ngốc từng đánh chết hai người vợ." Trương Thanh Thanh giận dữ hét lên.

"Nói năng vớ vẩn, ai bảo mày là đánh chết người, rõ ràng là bọn họ bị bệnh chết." Trương cô cô lập tức quát lớn.
Bình Luận (0)
Comment