Chương 327: Thịt Sói Gây Rắc Rối (12)
Chương 327: Thịt Sói Gây Rắc Rối (12)
Chương 327: Thịt Sói Gây Rắc Rối (12)
Nhưng Chu Oánh là người đã từng tập võ, bà ta không chỉ không đẩy ngã được nàng mà ngược lại, bà ta còn bị Chu Oánh cho một chưởng đẩy ra ngoài.
Phụ nhân lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã thẳng về phía Nhị Tráng.
Điều này làm cho Nhị Tráng sợ tới mức dứt khoát lùi ra đằng sau hai bước, làm cho bà ta ngã ra đất. Sau đó, nó giẫm thẳng hai chân trước lên ngực Trương cô cô rồi nhe răng sủa vào mặt bà ta.
Trương cô cô nhìn thấy răng nanh lấp lóe dưới ánh mặt trời trong miệng Nhị Tráng thì sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám làm, chỉ có thể nhắm mắt gào lên: "Cứu mạng, cứu mạng với, cha ơi mau tới đây cứu con."
"Ha ha..."
Ngay lập tức hiện trường tràn ngập tiếng cười, Chu Oánh ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện bây giờ ngoài viện đã có rất nhiều người đang tụ tập ở đây.
Trương lão tam thấy vậy vội vàng nói với Cố Thừa Duệ: "Cố đại phu, ngươi mau thả chó của nhà ngươi ra đi."
"Không, ta thấy như thế này rất tốt, im lặng lắm." Cố Thừa Duệ cười nói.
Sau đó hắn ngẩng đầu nói: "Phiền các hương thân đang đứng ngoài cửa đi tìm trưởng thôn tới đây giùm ta."
"Được, ta đi luôn đây." Có một tiểu tử chạy đi ngay lập tức.
"Ngươi..." Trương lão tam tức giận nhìn về phía Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ thẳng thắn quay mặt qua, nói: "Cho dù có thế nào thì việc làm của các ngươi vẫn rất thiếu cân nhắc, để tránh làm liên lụy đến tương lai sau này, chúng ta nên đợi trưởng thôn tới rồi nói sau."
Sau đó hắn dứt khoát ngồi về chỗ tiếp tục uống trà.
Chu Oánh thấy vậy cũng ngồi xuống lại, còn Trương Thanh Thanh thì vẫn bám sát theo Chu Oánh; vì nàng ta biết, người có thể cứu nàng ta bây giờ e là chỉ có mỗi mình nàng.
Trương lão tam thấy thế thì trực tiếp tiến tới đá cho Nhị Tráng một cái. Nhị Tráng bị như vậy liền sủa to một tiếng, ngay sau đó nó cúi đầu cắn vào vai Trương cô cô.
Trương lão tam vội vàng lùi lại hai bước, nói: "Mày dám."
Nhị Tráng thấy vậy bèn quay đầu trợn mắt lườm ông ta một cái, sau đó nhìn đôi phu thê Cố Thừa Duệ đang ngồi một bên uống nước mà bất bình sủa hai tiếng, sau đó nó trực tiếp đi tới ngồi lên người Trương cô cô.
Bà ta không động đậy thì tốt, bà ta vừa động hoặc là Trương lão tam vừa động thì Nhị Tráng sẽ há mồm cắn ngay lập tức; điều đó khiến cho hai cha con nhà này không ai dám động.
Người bên ngoài thấy vậy thì cũng nhanh chóng nói: "Con chó của nhà Cố đại phu thông minh thật đấy, ai không biết còn tưởng nó là người ấy chứ."
"Không chỉ thông minh mà còn khỏe mạnh. Ngươi nhìn lông của nó kìa, lông vừa bóng bẩy vừa mượt mà, cũng không biết bọn họ nuôi nó thế nào nữa."
"Không cần phải nói, đồ ăn của nó nhất định là rất ngon."
"Trương lão tam này cũng quá đáng quá rồi đấy, thế mà ông ta lại dám bán cháu gái mình cho nhà nữ nhi, đây không phải là biểu hiện của khuỷu tay hướng ra ngoài à?"
"Đây là số mệnh rồi, vốn lúc Đại Thành thúc còn cũng có được nhà họ chào đón đâu. Nữ nhi nhà này là đứa nhỏ sinh ra khi họ lớn tuổi, năm đó nhà nàng ta cưng nựng lắm, cho dù có sao thì cũng vẫn được chiều."
"Tục ngữ nói, cháu ngoại trai như chó, ăn xong sẽ rời đi. Dù cho ngươi có đối xử tốt với hắn ta thì sớm muộn gì cũng nó vẫn biến thành bạch nhãn lang.
Trương lão tam này đối xử với con cháu của ông ta như vậy, ta thấy đến khi ông ta già đi sẽ chẳng còn ai đến chăm nom cho ông ta đâu."
"Ai chăm á, già thì tức phụ ông ta chăm, ngoại tôn ông ta chăm."
"Nói thì hay lắm. Có người khác họ nào thèm chăm lo cho một lão già không tiền không thế như ông ta không?"
"Ai nói câu này mà chuẩn thế nhỉ?"
Trương lão tam nghe người bên ngoài lôi ông ta ra làm trò đùa thì ngay lập tức cáu kỉnh không chịu được, ông ta đi thẳng tới cửa nói: "Các ngươi ăn no rửng mỡ đúng không? Chuyện nhà ta không cần các ngươi quản."