Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 326: Thịt Sói Gây Rắc Rối (11)

Chương 326: Thịt Sói Gây Rắc Rối (11) Chương 326: Thịt Sói Gây Rắc Rối (11) Chương 326: Thịt Sói Gây Rắc Rối (11)
Cô nương sửng sốt một chút rồi nói: "Ta... ta tên là Trương Thanh Thanh, ta là đại nữ nhi của Trương Đại Thành."

Nói xong, nàng ta trực tiếp dập đầu nói: "Chu chưởng quỹ, xin ngươi hãy mua ta để cho ta một con đường sống, nếu không thì ta sẽ bị bán cho tên ngốc mất."

"Trương Đại Thành á, ai vậy?" Chu Oánh nghi hoặc hỏi.

Thật ra Cố Thừa Duệ cảm thấy rất quen tai, nhưng đúng là hắn nghĩ không ra hắn nghe được cái tên này ở đâu.

Trương Thanh Thanh thấy phản ứng của hai người bọn họ, trong lòng ngay lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, nàng ta dứt khoát hét lớn: "Các ngươi, các ngươi cũng vô lương tâm quá rồi đấy! Cha ta vì nhà các ngươi mà chết, ấy thế mà chưa gì các ngươi đã quên cả tên của ông ấy rồi!"

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế hả? Ta còn nhớ có ai chết vì chúng ta hết." Chu Oánh tức tối đáp lời.

Cố Thừa Duệ nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy hỏi: "Có phải cha ngươi là Trương Đại Thành, người đã chết trong tay Kiều gia vào mùa đông năm trước khi vừa xuống thuyền đúng không?"

"Cũng may các ngươi còn có chút lương tâm." Trương Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm nói.

Sau đó nàng ta nhìn về phía Chu Oánh, nói: "Ta biết việc buôn bán của tửu lâu nhà các ngươi cực tốt, xin ngươi hãy mua ta đi. Cho dù có phải làm trâu làm ngựa thì ta cũng đồng ý, nếu không thì ta thật sự không còn đường nào khác để sống nữa rồi."

Nàng ta vừa nói hết câu thì ngay lập tức đã có người đuổi tới đây. Nhìn thấy tình hình trong viện, phụ nhân dẫn đầu tiến tới trực tiếp túm lấy Trương Thanh Thanh, nói: "Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám chạy à, đúng là là phản rồi!"

"Ngươi buông, buông ta ra." Trương Thanh Thanh nhìn thấy phụ nhân thì tức khắc hoảng sợ hét lên.

Nhưng một nữ hài tử đang trưởng thành như nàng ta căn bản không phải là đối thủ của bà ta.

Cuối cùng, nàng ta tàn nhẫn cắn vào mu bàn tay của phụ nhân đó.

Phụ nhân hét lên một tiếng rồi buông tay ra, Trương Thanh Thanh cũng nhờ thế mà ngay lập tức chạy đến sau lưng Chu Oánh trốn.

Chu Oánh nhìn một màn này mà đau đầu.

Lúc này, một nam nhân đầu tóc hoa râm đi đến nói: "Cố đại phu, Chu chưởng quỹ, làm phiền các ngươi rồi. Để ta đích thân đưa nó trở về."

"Không, ta không quay về đâu, gia gia, xin người đừng bán ta cho nhà cô cô để đổi lương thực mà." Trương Thanh Thanh ngay tức khắc hét lớn.

Chu Oánh nghe vậy thì ngây cả người, nàng quay đầu hỏi: "Người muốn bán ngươi không phải cha nương ngươi à?"

"Không phải, nương và đệ đệ ta đều không đồng ý bán ta nên đã bị bọn họ nhốt lại rồi."

"Câm miệng, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện." Trương lão tam nhìn thấy Trương Thanh Thanh thì phẫn nộ quát lớn.

Sau đó ông ta nhìn về phía Chu Oánh, nói: "Chu chưởng quỹ, chuyện này đã khiến các ngươi thêm phiền rồi."

Nói xong, ông ta lướt qua người nàng định bắt Trương Thanh Thanh, nhưng đúng lúc ấy, Cố Thừa Duệ túm lấy cánh tay ông ta, nói: "Theo như ta được biết, ở Đại Minh này, phải được cha nương đồng ý thì mới được bán người. Các ngươi làm như vậy là đang làm trái vương pháp."

Trương lão tam sửng sốt một chút, sau đó ông ta nghiêm mặt nói: "Phụ thân nó mất rồi, ta là gia gia chăm nuôi nó nhiều năm, làm gì có chuyện không đủ tư cách?"

"Nhưng nàng ta có mẫu thân mà." Cố Thừa Duệ kiên quyết nhìn ông ta, đáp.

"Ngươi..." Trương lão tam nghe vậy thì tức giận tới mức muốn ra tay đánh người, nhưng ông ta lại không dám đắc tội người này. Nếu không, về sau nhỡ chẳng may ông ta bị đau đầu nhức óc thì ngay cả chỗ để đến bốc thuốc cũng không có.

Nhưng phụ nhân bắt Trương Thanh Thanh lúc nãy, cũng chính là Trương cô cô, lại không có nhiều băn khoăn như vậy; bà ta trực tiếp đi lên nói: "Đúng là không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, chuyện này liên quan gì đến các ngươi à?"

Nói xong bà ta còn đẩy Chu Oánh một cái.
Bình Luận (0)
Comment