Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 325: Thịt Sói Gây Rắc Rối (10)

Chương 325: Thịt Sói Gây Rắc Rối (10) Chương 325: Thịt Sói Gây Rắc Rối (10) Chương 325: Thịt Sói Gây Rắc Rối (10)
Hiển nhiên là Cố Tử Di hiểu được, sau đó nàng ấy cười nói: "Chẳng phải sắp tới đại thọ năm mươi của cha ta à? Năm nay tai họa thế này nên ta cũng chẳng biết mình nên tặng cái gì, thế nên ta muốn nhờ đệ muội làm cho ta sáu cái bánh đào mừng thọ. Vì tửu lâu các ngươi bán toàn bánh ngọt ý, mà ai cũng thích ăn cái loại bột bánh bông xốp và mềm mại đó."

Nói xong, Cố Tử Di đưa cho nàng một cái gói to, bên trong là một túi khoảng ba ký bột mì trắng và mười quả trứng chim.

"Bao giờ thì đến đại thọ năm mươi của đại bá vậy ạ?" Chu Oánh sửng sốt một chút rồi hỏi.

"Là ngày mồng tám tháng bảy đó, chỉ còn cách ba ngày nữa thôi."

"Được, ta sẽ nhớ kỹ việc này. Tỷ đến đây lấy bánh vào buổi sáng mồng tám tháng bảy nhé, còn hôm nay thì ta e là không xong được." Chu Oánh nói tới đây liền chỉ vào cái gói to rồi nói tiếp: "Sáu cái bánh đào mừng thọ có khi không dùng đến nhiều như vậy đâu, ta lấy một nửa là đủ rồi."

"Phần còn lại muội cứ dùng chúng để làm thành bánh ngọt là được."

"Được thôi, thế thì muội có một ý tưởng rồi."

Lúc sau, hai người nói chuyện phiếm thêm vài ba câu rồi Cố Tử Di dẫn hai nữ nhi quay về nhà.

Chu Oánh lại rót thêm một bình nước nóng, ngồi trong sân uống trà.

Sau khi tiễn bệnh nhân cuối cùng rời đi, Cố Thừa Duệ tới ngồi, nói: "Lần này đại tỷ tới là có chuyện gì thế?"

"Nói là ba ngày sau là ngày sinh của trưởng tộc nên muốn nhờ ta làm mấy cái bánh đào mừng thọ." Chu Oánh nói xong thì chỉ vào cái gói to đặt bên cạnh, rót cho hắn chén nước rồi nói tiếp: "Bận bịu cả sáng rồi, chàng uống chén nước đi."

"Ừm." Cố Thừa Duệ gật gật đầu, nhận chén nhấp một ngụm, nói: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay họp vì họ muốn đuổi đám thân thích đến ở trong các gia các hộ trong thôn ta đúng không?"

"Gần như thế, chẳng qua thì họ cũng nói là với những ai từ xa đến đây thì những người đó có thể đến kho hàng của bến tàu để ở, cứ như vậy thì cũng không còn phải lo lắng đến chuyện thiếu nước."

"Bảo sao bên ngoài náo nhiệt đến vậy."

"Còn không phải ai cũng muốn chiếm ưu thế à?"

"Nói thật thì vẫn là do nghèo nàn mà ra. Năm nay thôn có thu hoạch không nhiều, bây giờ đại đa số người đều phải dựa vào cỏ cây để hỗ trợ cho vấn đề ăn uống." Cố Thừa Duệ nói tiếp: "Nàng nhìn đi, chỉ cần bầy sói kia bị tiêu diệt, chắc chắn chưa tới hai ngày sẽ có không ít người lên núi."

"Chàng nói thử xem, chúng ta có cần phải bỏ ra một ít lương thực không?" Chu Oánh nhỏ giọng nói với vẻ muốn rồi lại thôi.

Cố Thừa Duệ chần chờ một chút sau đó lắc lắc đầu, nói: "Không ổn, vì có kho hàng nên lương thực trong toàn là lương thực tươi mới, khó giấu lắm. Thôi cứ từ từ đã, đợi đến bao giờ thu hoạch khoai lang thì mình động tay vào sản lượng của chúng vậy."

"Được đó. Ta cũng không muốn trơ mắt nhìn bọn họ vì một chút lương thực mà phải làm đến mức đầu rơi máu chảy, trong khi chúng ta lại giữ một kho tàng. cảm giác này rất không ổn."

"Nếu không nói thì chắc chắn mười kiếp trước của ta đều là đại ân nhân, phải thế thì ta mới gặp được nàng." Cố Thừa Duệ vừa nói xong thì đột nhiên có một cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thân hình gầy gò đen đúa chạy vọt vào: "Cố đại phu, Chu chưởng quỹ, ta cầu xin hai người..."

Nàng ta còn chưa nói hết câu thì Nhị Tráng đang im lặng lại đột ngột lao về phía cô nương đó.

Chu Oánh vội hô: "Nhị Tráng."

Nhưng Nhị Tráng vẫn vẫn nhảy bổ tới chỗ nàng ta, chẳng qua nó không làm cô nương đó bị thương mà chỉ nhanh chóng bỏ đi.

Chu Oánh thấy vậy thì bước tới đỡ nàng ta dậy rồi nói: "Cô nương, ngươi là ai, chúng ta có quen nhau à?"
Bình Luận (0)
Comment