Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 331: Nạn Dân Đến

Chương 331: Nạn Dân Đến Chương 331: Nạn Dân Đến Chương 331: Nạn Dân Đến
Cố Tử Di ngơ ngác một lát, nàng ấy thực sự không ngờ nàng sẽ chuẩn bị lễ vật mừng thọ, nhưng mà đây là lễ vật mừng thọ, nàng ấy cũng không tiện từ chối, nhưng mà nhận cũng không thích hợp cho lắm, đành phải nói: "Các ngươi cũng tới tham gia một chút nhé."

"Không cần, thời gian này ai cũng khó khăn cả, đại bá đừng chê lễ vật của ta ít là được rồi."

"Sao vậy được chứ, bánh bao đen bây giờ có mấy người dám hấp đâu."

"Không chê là được rồi, các ngươi mau chóng qua đó đi."

Cố Tử Di thấy thái độ của nàng kiên định, cũng không tiện nói gì nữa, chỉ khách sáo đôi câu rồi đi.

Tuy nhiên buổi trưa, Vương thị vẫn tự mình mang tới một quả đào mừng thọ, cùng với một bát thịt gà hầm nấm.

Ngày hôm sau, Cố Thừa Duệ bắt đầu tiếp tục đến hiệu thuốc, còn Chu Oánh lại dẫn theo Nhị Tráng đi lên núi.

Tuy nhiên khi lên núi lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì bên ngoài đừng nói là rau dại, ngay cả vỏ cây và lá cây cũng bị lột gần hết, thậm chí cả cành củi cũng không tìm được.

Tiếp tục đi lên phía trên, lập tức có thể thấy những nhóm người đang bận rộn trên núi, ngoài ra trong miếu Mẫu Thần lại có người ở, hơn nữa còn có rất nhiều.

Chu Oánh thấy vậy không dám lên núi, sau khi xuống núi tìm tộc trưởng hỏi: "Đại bá, người biết những người trên núi đó là ai không?"

"Đa số là nạn dân phía bắc của huyện chúng ta, nghe nói bên đó bây giờ ngay cả mì rau củ cũng không có bán, cho nên liền lên núi bắt đầu kiếm ăn." Tộc trưởng thở dài nói.

"Nhưng mà bọn họ cứ như là nạn châu chấu vậy, nếu như trời mưa to, rất có thể sẽ xảy ra sạt lở đất đá ở trên núi, đến lúc đó thôn chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Tộc trưởng nghe xong hơi sững sờ rồi cười khổ nói: "Vậy thì có cách gì được chứ, chúng ta cũng không có lương thực cho bọn họ, bây giờ ngay cả Điền trạm trưởng cũng không có cách nào."

"Chỉ cần bọn họ không bóc vỏ cây, giữ lại ngọn cây là được rồi. Giống như là tỉa cây con ấy, dùng cưa cắt tỉa lại, cũng có thể có rất nhiều thứ rơi xuống."

"Tộc trưởng nghe xong ánh mắt sáng lên, đúng rồi, chỉ cần có thể giữ lại cây là được, về phần lá cây không cần thiết phải để ý.

Nghĩ tới đây lập tức đứng lên nói: "Ta biết phải làm gì rồi, bây giờ trên núi không yên ổn, ngươi tuyệt đối đừng có lên núi."

Sau khi nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

Chu Oánh thấy vậy, đành phải quay về nhà.

Bên kia, trên ngọn núi gần thôn trang cũng xuất hiện một số lượng lớn nạn dân, chỉ có điều vì sự an toàn của khoai lang và bò dê, Lưu chưởng quỹ đã điều thêm một nhóm người tới, bảo vệ chặt chẽ thôn trang.

Xế chiều hôm đó, Điền Kính Trung mang theo một đội quan binh, mang theo rìu và cưa lên núi, dựa theo ý kiến của Chu Oánh, yêu cầu các nạn dân phải làm việc theo luật, nếu không sẽ trực tiếp xử tử.

Có quan binh cưỡng chế can thiệp, các nạn dân cho dù có oán giận, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Nửa tháng sau, xung quanh Tề Sơn đã có sự thay đổi to lớn, không cần biết cây cối cao như thế nào đều được cắt tỉa đến tận ngọn, nhìn tổng thể cả ngọn núi cứ như bị trọc.

Còn Chu Oánh cũng nhân dịp mua một đống củi, dự trữ trong sân nhà, thậm chí còn dùng những nhánh cây to, dựng một chiếc lều chứa củi phía sau nhà.

Hôm nay, Chu Oánh vừa tưới khoai lang xong, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, mây đen cuồn cuộn, bay nhanh từ hướng đông bắc về hướng tây nam.

Trong nháy mắt cát bụi bay đầy trời, trong phút chốc trời đất tối sầm, nhưng mà mọi người trong thôn lại mừng rỡ như điên.

Bởi vì những người già trong thôn đều tin tưởng vào câu tục ngữ gió đến trước, mưa đến sau.

Quả nhiên, khoảng chừng một khắc sau, từng giọt mưa to như hạt đậu phộng lộp bộp rơi xuống, đập vào người cũng thấy đau, bị gió thổi tạt vào cửa sổ cũng bị thủng thành một cái lỗ.
Bình Luận (0)
Comment