Chương 332: Cơn Mưa Ngang Qua
Chương 332: Cơn Mưa Ngang Qua
Chương 332: Cơn Mưa Ngang Qua
Nhưng toàn bộ thôn là một cảnh vui mừng, thậm chí còn xen lẫn cả những tiếng khóc vui sướng.
Chỉ có điều cơn mưa cũng đi nhanh, trận mưa này chỉ làm ẩm cát bụi trên mặt đất, ngay cả dòng nước cũng không tạo thành.
Trong nháy mắt trong thôn tràn ngập tiếng khóc.
Chu Oánh thấy vậy thở dài nói: "Xem ra tình trạng hạn hán này trong thời gian ngắn không hết được."
Sau đó cúi đầu xem xét, trên quần áo đầy bụi đất màu vàng, lại sờ lên mặt, cát với bụi lấm tấm khắp mặt, đành phải đóng cửa lại chui vào không gian tắm rửa.
Sau đó tinh thần của mọi người càng thêm sa sút, chăm sóc mấy cây khoai lang càng cẩn thận hơn.
Lại thêm nửa tháng trôi qua, khoai lang nảy mầm bắt đầu chui lên khỏi mặt đất, trên mặt đất cũng xuất hiện những khe nứt, những nhà hiện tại đã hết lương thực không nhịn được bắt đầu đào lên ăn.
Dẫn tới nhóm nạn dân cũng bắt đầu nảy sinh ý đồ với đám khoai lang, sau khi trưởng thôn phát hiện có điều không đúng, lập tức cầu cứu Điền Kính Trung.
Dù sao thì sau này có bị chết đói hay không cũng đều phải dựa vào đám khoai lang này.
Nhất thời Điền Kính Trung thật sự là không trấn áp được, đành phải điều tất cả quan binh tới, cũng chọn lựa vài người biết chút công phu quyền cước trong nhóm nạn dân tới để trông coi khoai lang.
Trưa hôm nay, Chu Oánh vừa mới trộn xong một bát bánh bột lọc, đột nhiên nghe được trong sân có người nói: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Chu Oánh sửng sốt một chút, nghe như là giọng của Chu Hoài Minh, vội vàng đặt bát bánh bột lọc xuống đi ra ngoài, quả nhiên thấy Chu Hoài Minh và Lưu chưởng quỹ đi tới.
Tiến lên hai bước tiếp đón nói: "Chu đại ca tới lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua, vừa mới ngủ được một chút là tới gặp muội luôn." Chu Hoài Minh cười tủm tỉm nói.
Chu Oánh thầm nghĩ, sợ ngài tới là vì đồ ăn ấy chứ, nghĩ tới đây trực tiếp hỏi luôn: "Buổi trưa muốn ăn cái gì để ta đi nấu."
"Thời buổi này, ta nào có tư cách để kén chọn, muội tự xem rồi làm đi, có thể lấp đầy bụng là được rồi."
"Vậy được, các ngươi ngồi chờ trong phòng trước nhé, ta đi một chút rồi quay lại ngay." Chu Oánh nói xong thì quay lại phòng bếp.
Ngoại trừ bánh bột lọc trộn ra, nàng còn nấu thêm ngồng tỏi xào thịt khô, một phần rau xà lách trộn, cuối cùng là hấp thêm mấy chiếc bánh bao đen.
Sau khi bưng vào phòng, Chu Hoài Minh nhìn đồ ăn trên bàn nói: "Đệ muội giỏi thật, thời buổi này còn có thể nấu ba món ăn cũng không dễ gì."
"Khó khăn lắm ngài mới tới một lần, ta phải chiêu đãi một bữa ra trò chứ." Chu Oánh nói đến đây, đưa bát đũa cho bọn họ rồi nói tiếp: "Lần này Chu đại ca tới có thể ở lại lâu không?"
"Lần này ta tới đây, chủ yếu là vì khoai lang trên thôn trang, cho nên lần này muốn chờ đến khi khoai lang chín, rồi mới đi." Sau khi Chu Hoài Minh nói xong, cũng không khách khí, cầm lấy một cái màn thầu hấp màu đen, kẹp một miếng thịt khô lên ăn.
Chu Oánh nghe vậy không tiếp tục nhiều lời, cũng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Chu Oánh pha một ấm trà Long Tĩnh cho bọn họ.
Uống xong hai tách trà, Chu Hoài Minh mới hỏi: "Nghe nói trong thôn cũng nhân giống gần trăm mẫu khoai lang phải không?"
"Đúng vậy, sau này mọi người lại nhân giống thêm chút nữa, hẳn sẽ có khoảng một trăm năm mươi mẫu đi." Chu Oánh trả lời.
"Vậy là tốt rồi, càng nhiều càng tốt, nếu không Đại Minh sợ rằng phải đổi gió." Vẻ mặt Chu Hoài Minh nặng nề nói.
"Làm sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Mấy tỉnh phía Nam xảy ra lũ lụt, lương thực của mùa thứ hai cũng không thu hoạch được hạt nào, cho nên Đại Minh có thể yên ổn được hay không, những củ khoai lang rất quan trọng."
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Vào hai ngày trước, còn nhớ rõ cơn mưa ngang qua đường mấy hôm trước không, cũng chạy đến bên đó xem náo nhiệt."