Chương 334: Mời Khách (1)
Chương 334: Mời Khách (1)
Chương 334: Mời Khách (1)
Cố Thừa Duệ thấy vậy cười đưa cho hắn ta nói: "Đây là quà tặng ta tặng cho đại ca và Lưu thúc trong ngày lễ ngày mười lăm tháng tám, chỉ là chút đồ giản dị mộc mạc, mong huynh đừng ghét bỏ."
"Làm sao lại ghét bỏ chứ, mùa màng này có thịt ăn đã không tồi rồi." Chu Hoài Minh cười nhận lấy đặt ở trên bàn.
Lúc sau tìm được vị thịt bò khô rồi, cầm một miếng lên bắt đầu nhai.
"Huynh nghĩ muốn thịt còn không đơn giản, trong thôn trang này có bò có dê, nếu như huynh muốn ăn, tùy thời đều có thể giết được." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Thật sao, vậy ta cần phải thừa dịp nghỉ lễ giết con bò, còn về phần giá cả liền dựa theo hai mươi lượng bạc một con. Đúng rồi còn có dê, tính năm lượng bạc một con."
"Không cần. . . . . . ."
"Đệ cũng đừng cự tuyệt, dù là huynh đệ ruột cũng nên tính toán sổ sách rõ ràng, đệ có thể để cho ta ăn đã không tồi rồi."
"Vậy cũng được, chẳng qua buổi tối hôm nay ta mời khách, chúng ta ăn xiên thịt dê nướng được chứ?"
"Quá tốt rồi, ta đã thèm từ lâu, chỉ là ngại không dám nói." Chu Hoài Minh cười lớn nói.
Tiếp sau đó nói: "Đúng rồi, chỗ ta có rượu, đệ không cần mang theo nữa."
"Đi, sau giờ ngọ, các người giết hai con dê, ta sẽ trở về sớm hơn chút." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Mà Chu Oánh không muốn chạy tới chạy lui cho nên ở lại, cùng Chu Hoài Minh và Lưu chưởng quỹ khách sáo hai câu, liền xoay người đi đến chuồng bò và chuồng dê.
Tuy rằng bởi vì nguyên nhân cỏ khô đã hạn chế khả năng sinh sản của bò dê, nhưng vẫn sinh ra không ít con non.
Cuối cùng lại đến vùng thảo nguyên theo dõi khoai lang, lúc sau nàng tìm được Lão Ngụy đang cắt dây khoai lang trên ruộng hỏi: "Lão Ngụy thúc, ngươi cảm thấy hiện tại mấy dây khoai lang này có thể bảo đảm cho bò dê ăn đến đầu xuân sang năm được không?"
"Cái này khó mà nói được, mấu chốt là phải có lương thực làm thức ăn gia súc lót, nếu không chỉ dựa vào những đống cỏ khô này e rằng không đủ ăn."
"Trong nhà kho còn có bao nhiêu cám yến mạch và đậu tương?"
"Hẳn là có thể kiên trì đến cuối năm."
"Cũng thật sự tiết kiệm."
"Không có biện pháp khác, ta thấy tình huống không ổn lắm, nên bắt đầu giảm liều lượng vào mùa hè."
"Ta đây sẽ cố gắng mang thêm dây khoai lang từ trong thôn về. Hơn nữa, cố gắng hết sức đừng để bọn chúng sinh sản, nếu không thật sự không nuôi nổi."
"Hiểu được, hiện tại không đến bước đường cùng, thật không dám để cho bọn chúng sinh sản tiếp."
"Đúng rồi, nước ở đâu, nước ở chỗ này còn đầy đủ hay không?"
"Giếng nước dưới chân núi thì vẫn còn, chính là giếng nước ở trong thôn, nghe nói mực nước đã bắt đầu giảm xuống." Lão Ngụy nói tới đây ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt, đau lòng nói: "Còn tiếp tục như vậy nữa, cũng không biết đám bò dê nãy có thể sống sót được hay không. Nếu có cơ hội vẫn có thể bán thì nên bán đi."
"Được, việc này ta sẽ nhớ kỹ." Chu Oánh gật đầu nói, lúc sau nói với ông ấy chuyện giết dê sau giờ ngọ.
Chỉ có điều nàng nói cũng không phải là hai, mà là năm con.
Bởi vì sắp đến ngày nghỉ lễ, dù sao thì nàng cũng phải cho những người khác ở thôn trang một chút phúc lợi mới phải.
Buổi chiều, đợi sau khi giết dê xong, Cố Thừa Duệ cũng cầm theo lò nướng và xiên sắt ở tửu lâu quay trở lại, lúc sau Chu Oánh chỉ huy mọi người bắt đầu xuyên thịt thành xâu.
Mà nàng thu thập nội tạng còn sót lại của hai con dê, hầm một nồi canh nội tạng dê đầy ắp, bên trong còn thả chút mỳ, váng đậu, cùng với củ cải muối.
Hương vị canh nội tạng dê nồng nặc đã thu hút tất cả các hộ gia đình ở thôn trang đến đây.
Chu Oánh cũng không keo kiệt, mỗi một nhà đều đơm cho bọn họ một bát lớn, kể cả người mà bọn Lưu chưởng quỹ mang đến.
Tiếp theo chia lao cho Tiền Tráng và những người đầy tớ làm lâu năm mỗi người một bát.