Chương 335: Mời Khách (2)
Chương 335: Mời Khách (2)
Chương 335: Mời Khách (2)
Tuy rằng không còn nhiều lắm, nhưng cũng đủ để chia vài người bọn họ mỗi người được một bát.
Bắt đầu nướng thịt xiên, Chu Oánh sai người mời Thường Thuận và Lão Ngụy qua đây, cùng nhau ngồi nướng thịt dê.
Đương nhiên sau khi nướng chín, cũng chia cho mỗi đầy tớ năm xâu để bọn họ nếm thử.
Đợi sau khi ăn được kha khá, Chu Hoài Minh xoa nhẹ bụng nói: "Đây là bữa cơm ăn no bụng nhất mà ta được ăn trong nửa năm qua, thật đúng là không quá quen."
"Không phải chứ, huynh ở quân doanh cũng ăn cơm không đủ no hay sao?" Cố Thừa Duệ kinh ngạc hỏi.
Dưới cái nhìn của hắn, tuy rằng thức ăn ở quân doanh trong những năm thiên tai không quá tốt, nhưng hẳn cũng không đến mức ăn không đủ no đi.
Chu Hoài Minh gật gật đầu nói: "Lửng dạ, có thể bảo đảm cầm đao lên là được."
Cố Thừa Duệ hiểu rõ gật gật đầu, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới đúng.
Nhưng thật ra Chu Oánh rất nhanh nhớ tới chuyện bò dê trong thôn trang sắp nuôi không nổi nữa nên hỏi: "Thế quân doanh bên kia có thu mua dê bò không?"
Hai mắt Chu Hoài Minh sáng lên hỏi: "Mua chứ, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, chẳng qua muội chắc chắn muốn bán sao, thiếu nó, chúng ta có thể không vận chuyển qua lại được."
"Bán chứ, e rằng tửu lâu này tạm thời sẽ không mở nổi, mấu chốt là nếu tiếp tục sinh sản nữa, ta cũng nuôi không nổi đâu."
"Vậy hiện giờ muội có thể bán bao nhiêu?"
Chu Oánh nghe xong không có trả lời, mà nhìn về phía Lão Ngụy.
Lão Ngụy hơn run sợ đôi chút, sau khi hiểu được ý muốn của nàng, vội vàng nhai miếng thịt trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: "Bẩm báo Chu tướng quân, trước mắt có thể ngăn đón ra được hai trăm con bò, một ngàn con dê."
Lưu chưởng quỹ vừa nghe liền nói: "Trong thôn trang của chúng ta, hẳn là có thể sắp xếp một trăm con bò và năm trăm con dê."
"Tốt, Tốt, có những con dê con bò đó, bên phía quân doanh có thể chống đỡ được đến cuối năm là không thành vấn đề." Chu Hoài Minh liên tục gật đầu nói.
Lúc sau hắn ta lại lo lắng nói: "Nhưng đây đều là những vật còn sống, sợ là không dễ vận chuyển."
"Giống như mấy bọn buôn lậu vận chuyển người vậy, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, tất cả thời gian đều dùng thuốc mê khiến chúng hôn mê không tỉnh là được." Cố Thừa Duệ trả lời.
Chu Hoài Minh lắc lắc đầu nói: "Hiện tại có quá nhiều dân chạy nạn, chủ yếu là trên đường không quá an toàn."
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, hắn ta nói: "Như vậy đi, ba ngày, ba ngày sau, một tay giao bò dê, một tay giao tiền. Giá cả thì dựa theo chúng ta đã bàn trước đó."
"Được, vậy ba ngày sau chúng ta bàn tiếp." Chu Oánh gật đầu nói.
Sau khi Chu Hoài Minh nói xong, nhìn về phía Thường Thuận đang ngồi ở một bên ăn uống no nê phía xa hỏi: "Thường Thuận phải không? Hiện tại trên thôn trang có mấy người có thể gieo trồng khoai lang từ đầu tới cuối?"
Thường Thuận sửng sốt một chút vội ngồi thẳng dậy nói: "Bẩm báo Chu tướng quân, các ông lão ở thôn trang đều biết làm, có khoảng mười người."
"Vậy là tốt rồi, ngươi thông báo cho bọn họ một chút, một tháng sau khi khoai lang thu hoạch xong, để cho bọn họ theo ta đi xa nhà một chuyến." Chu tướng quân nói.
"Ý của ngài là, mang khoai lang đến phía Nam gieo trồng?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại khắp Đại Minh đều thiếu lương thực, cho nên nhất định phải mau chóng trồng trọt xuống, nếu không dân chúng sẽ vô cùng đói, không chừng có thể làm ra chuyện gì đấy."
"Vậy thì tốt nhất nên nơi đất đai tương đối đầy đủ nước, hơn nữa đất đai phía Nam nhiều sâu bọ, đất nhất định phải cày xới sâu, chuẩn bị đầy đủ thuốc trừ sâu, nếu không khoai lang có thể sẽ bị lũ sâu ăn hết." Lúc này Chu Oánh lên tiếng nhắc nhở.
"Phiền phức như vậy sao?"