Chương 345: Tiểu Tử Mập Mạp
Chương 345: Tiểu Tử Mập Mạp
Chương 345: Tiểu Tử Mập Mạp
Sau đó liền thấy Đại Hoa đang run rẩy vì sợ hãi ở ngoài sân, nàng vội vàng vào nhà xem chuyện gì thì nhìn thấy Thu Nương đang cắn môi nằm dưới đất, người đầy mồ hôi.
Nàng mau tới đỡ nàng ta đứng dậy đến bên giường hỏi: "Thu Nương, tỷ sắp sinh con sao?"
Thu Nương gật đầu chắc chắn: "Có vẻ đúng như vậy..."
"Tỷ dựa vào giường trước, muội sẽ gọi người đến." Chu Oánh nói xong quay người bước ra ngoài, nắm lấy một vai của Đại Hoa, hỏi:"Đại Hoa, có biết nương nương đi đâu rồi không?"
Đại Hoa hoảng sợ ngẩng đầu lên gật đầu: "Dạ biết"
"Vậy ngươi nhanh chóng đi báo cho nương nương biết đi." Dì của ngươi sắp sinh, nhờ bà ấy báo cho bà đỡ càng sớm càng tốt."
"vâng, vâng" Đại Hoa đáp lại, rồi hoảng sợ ba chân bốn cẳng chạy đi.
Chu Oánh chạy ra đường, chặn một đứa trẻ lại, bảo nó chạy đến đồn điền của Tiền gia và gọi Tiền Gia Vượng đến đây.
Rồi nàng tự mình quay vào nhà đỡ lấy Thu Nương từ trong phòng từ từ chậm rãi đi ra.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Điền đại tỷ vội chạy vào hỏi: "Bây giờ thế nào rồi? Bắt đầu đau từ khi nào vậy?"
"Muội cũng không biết rõ lắm, nhưng xem ra, có vẻ cơn đau sẽ còn kéo dài rất lâu." Chu Oánh lắc đầu.
"Đã được khoảng một canh giờ rồi, thực ra lúc đầu là một trận đau đớn có thể gắng gượng được, cơn đau thực sự chỉ kéo dài khoảng một phần tư giờ thôi." Thu Nương thở hổn hển nặng nề trả lời.
"Vậy thì tốt, xem ra chúng ta phải đợi một lát." Điền đại tỷ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Chu Oánh: "Phiền đệ muội giúp tỷ trông nom, tỷ phải nhanh chóng thu dọn phòng sinh, rồi đun chút nước sôi."
"Được rồi, à đúng rồi, còn về bà đỡ..."
"Thịnh Vượng đã đi gọi rồi, hắn chạy rất nhanh" Điền đại tỷ nói xong liền quay người bận rộn làm việc.
Một lúc sau, Điền Gia Vượng kéo một người phụ nữ tóc bạc chạy tới, Chu Oánh giải thích ngắn gọn tình hình rồi quay người đi vào nhà.
Sau khi ăn xong, tiếng kêu của Thu Nương cuối cùng cũng dừng lại, ngay sau đó là tiếng khóc non nớt của hài tử vang lên.
Chu Oánh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và nói: "Sinh con thật sự rất đáng sợ. Nó kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ và thực sự nguy hiểm đến tính mạng."
"Nàng ta còn được xem là khỏe đó, có người sinh con hai ngày hai đêm, nếu không sẽ không có nhiều phụ nữ chết vì đẻ khó như vậy." Cố Thừa Duệ nói đến đây, hắn dừng lại vì sợ làm nàng sợ hãi, vội vàng nói lại cẩn thận: "Đương nhiên, trạng thái thân thể của nàng tốt, cho nên mọi chuyện đều thuận lợi." Chu Oánh nhìn hắn vội vàng giải thích, cười nói: "Chàng yên tâm, ta hiểu được, ta sẽ không sợ hãi đâu."
"Vậy thì tốt rồi." Cố Thừa Duệ cười khẩy đáp lại, sau đó tiếp tục: "À đúng rồi, sáng sớm mai, gửi cho họ hai mươi quả trứng gà và năm cân mì đen nhé."
"Trứng gà như vậy có phải hơi ít không? Không phải chúng ta là ông chủ của họ sao?"
"Không ít đâu, bây giờ nhà ai có thể ăn trứng gà chính là một điều tốt rồi, còn chưa kể thêm 5 cân mì đen. Cùng lắm thì sau này có cơ hội thì ta lại gửi đi một ít, nếu không thì nhà ta ba con gà đó thật khó giải thích."
"Vậy thì nghe theo ý chàng, ta sẽ mang một hũ gạo nếp đường nâu nhỏ đem cho thêm."
"Cái đó có thể được."
Sáng sớm hôm sau, sau khi Cố Thừa Duệ rời đi, Chu Oánh mang một cái giỏ và một cái túi nhỏ đến nhà lán giềng bên cạnh.
Nhìn thấy Điền Gia Vượng đang giết gà trong sân, nàng bước tới và nói: "Điền đại huynh, huynh đang chuẩn bị nấu súp gà à?"
"Đúng vậy , nấu cho Thu Nương bồi bổ sức khỏe." Điền Gia Vượng đứng dậy nói.
"Thật tốt quá, gì chứ nên chăm lo cho bà đẻ và hài tử là trên hết."
Đây không phải là quà gì quá to tát, cũng không phải cái gì đáng để cho.